Chương 1050: Phiên ngoại 8
Lâm Tô Diệp cũng có suy nghĩ này, là Tiểu Lĩnh thì còn có thể lừa được cậu bé, nhưng Đại Quân sao? Bỏ đi thì hơn.
Cái khác còn nói được chứ đính hôn lấy vợ sao?
Cậu bé mới bao nhiêu tuổi thôi, mười hai tuổi chứ không phải hai tuổi, nếu như cậu bé hai tuổi cô đính hôn lúc nhỏ cho cậu bé, cậu bé cũng không có cách nào phản kháng, nhưng cậu bé lớn như vậy cô còn đính hôn cho?
E là cô muốn cậu bé trốn cô, không gặp mặt nữa thì có.
Thế này cũng không thể trách Tô Vân Hề và Lục Đông Thành, các phòng nhà họ Cố, từ bà Cố đến mấy bà cụ và các bà mẹ bên ngoài đều chỉ hận không thể nhận Đại Quân làm con rể nhà mình.
Thật sự không khác gì giành giật con rể ở thời cổ đại.
Nhưng bọn họ vô cùng ăn ý chỉ nói với nhau, hoặc là nói với Lâm Tô Diệp và bà Tiết chứ không ai dám nói trước mặt Đại Quân.
Sự sùng bái của bọn họ đối với những học bá học thần này không có cách nào dùng lẽ thường để đánh giá.
Trước đây bọn họ nhìn thấy Đại Quân chỉ cảm thấy đây là một thiếu niên tuấn tú, thông minh lại yên tĩnh, bọn họ luôn chiếm chút ưu thế của trường bối từng trải, còn bây giờ nhìn thấy Đại Quân, người ta đã thi đỗ đại học Bắc Kinh rồi đó, đó chính là tiểu thần tiên lấp lánh sáng ngời.
Đó chính là sự tồn tại mà có cha mẹ và học sinh có thể cúng cho cậu bé, cầu xin cậu bé phù hộ không rớt môn, thông qua kỳ thi.
Toa Toa nhìn thấy anh cả cũng không có gì khác biệt, vẫn thích cậu bé như thế.
Lục Tiêu Tiêu thì đã sớm tôn sùng anh lớn nhà họ Tiết vô cùng rồi, ôi chao, anh ấy cũng thật giỏi quá, anh ấy thật lợi hại.
Có gom anh trai nhà họ Lam, anh của mình, anh hai nhà họ Tiết lại thêm mình cũng không phải đối thủ của anh lớn.
Vì thế Lục Tiêu Tiêu có một nguyện vọng rất lâu không thay đổi: Hy vọng mình cũng thông minh, học giỏi giống anh lớn.
Đáng tiếc tuy bạn nhỏ Lục Tiêu Tiêu lớn lên xinh xắn đáng yêu, ngọt ngào thuần khiết, giống như cặp chị em sinh đôi với Toa Toa nhưng lại không có thành tích tốt bằng Toa Toa.
Thành tích học của Lục Tiêu Tiêu rất bình thường, theo quan điểm của Toa Toa chẳng qua chỉ là một câu hỏi đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, nhưng cô bé cũng…
Nhưng tế bào nghệ thuật của Lục Tiêu Tiêu không tồi, đặc biệt rất có thiên phú ở phương diện vẽ tranh, đứa trẻ vẽ rất có hình có dạng, hơn nữa còn có suy nghĩ của bản thân bên trong.
Lâm Tô Diệp rất khen ngợi điểm này, kêu Tô Vân Hề tốn chút thời gian từ từ bồi dưỡng cô bé.
Tô Vân Hề lại giống những người cha người mẹ truyền thống khác, thực hiện học tốt toán lý hóa, rất không thích nghệ thuật cho lắm. Cô ta vẫn muốn con gái chăm chỉ học hành, sau này thi đỗ đại học, không thi đỗ khoa chính quy thì thi vào trường chuyên khoa, cho dù là trung tâm dạy nghề cũng được, cũng sẽ được chia đến đơn vị không tồi.
Nhưng cô ta cũng không phản đối con gái học mỹ thuật, cũng rất ủng hộ, dù sao Lâm Tô Diệp cũng có chút thành tựu nhỏ ở phương diện mỹ thuật, còn quen biết họa sĩ nổi danh.
Lâm Tô Diệp thích Tiêu Tiêu khiến Tô Vân Hề cũng rất vui mừng.
Đại Quân thi đỗ viện lý học đại học Bắc Kinh, mọi người đều mừng rỡ, chỉ có bà Tiết là vui buồn lẫn lộn, cuối cùng lại có hơi không nuốt trôi cơm, buổi tối đi ngủ còn nằm mơ thấy ác mộng, sau đó chảy nước mắt khóc đến tỉnh.
Buổi tối hôm đấy ăn cơm, bà Tiết lau nước mắt, giọng nói khàn cả đi: “Đứa trẻ Đại Quân này không thích nói chuyện, không kêu đau cũng sẽ không khóc đòi ăn, toàn chịu thiệt thôi. Lúc chưa đầy một tuổi còn bị Tiểu Lĩnh đá, đấm, cắn mà cũng không kêu lấy một tiếng nào, đói cũng không gào khóc đòi ăn, thường xuyên chịu đói đến mức mặt mày trắng bệch. Nó lớn như vậy rồi cũng chưa từng rời khỏi nhà, sau này một mình ở trường học, đứa trẻ nhỏ như thế sẽ khó sống biết bao.”
Không thể nghĩ nữa, càng nghĩ bà Tiết càng thêm buồn, tim đau như bị dao cắt.
Lâm Tô Diệp cũng không nỡ, nhưng có cách gì được đây? Đây là sự lựa chọn của bản thân đứa trẻ.
Nếu như cô kêu bà Tiết tới đây học cùng với Đại Quân thì bà Tiết lại tiếc Tiểu Lĩnh.
Nhưng tính cách của hai đứa trẻ khác nhau, phát triển khác nhau, đã định trước không thể luôn như hình với bóng mãi được.
Tiểu Lĩnh bị tiếng khóc của bà nội lây nhiễm cũng cảm thấy buồn, nói: “Bà nội, cháu… cũng không lợi hại như vậy đâu. Cháu cũng không thể học đại học sớm như vậy được.”
Bà Tiết ôm cậu bé: “Cháu ngoan, chúng ta cũng không học đại học sớm như vậy, mệt lắm, bà nội không nỡ.”
Đại Quân là do bản thân thích học thích đọc sách, còn Tiểu Lĩnh lại không phải, nếu như ép cậu bé thi đại học, chắc chắn sẽ vất vả bao nhiêu.