Chương 1052: Phiên ngoại 10
Tiết Minh Dực mang vẻ mặt nặng nề: “Mẹ, trong vòng mười năm công việc của con sẽ không có sự điều động.”
Quân khu bồi dưỡng anh, sẽ không chắp tay nhường anh cho quân khu khác ngay lúc anh đang có thành tựu.
Bà Tiết: “Mẹ mặc kệ, nhiều năm như vậy mẹ chưa từng cầu xin con điều gì, nhưng chỉ lần này, mẹ cầu xin con, ra lệnh cho con, nhất định phải chuyển hộ khẩu của bọn mẹ qua đây.”
Tiết Minh Dực vừa định nói gì đó.
Bà Tiết lại bảo: “Con yên tâm, bọn mẹ sẽ không làm phiền con, cũng không động vào hộ khẩu của con, dù sao nhiều năm như vậy bọn mẹ cũng quen với việc con không ở nhà rồi. Bọn mẹ giao con cho tổ chức, giao cho bộ đội, bọn mẹ biết mọi sự không thể trông cậy vào con, con cứ gật đầu đồng ý là được, phần còn lại bọn mẹ sẽ giải quyết.”
Tiết Minh Dực còn có thể nói gì được nữa, anh chỉ có thể đồng ý, chỉ là nghe thấy muốn chuyển cả hộ khẩu của Lâm Tô Diệp đến thủ đô, anh lại im lặng.
Có khả năng trừ phi anh nghỉ hưu, bằng không không thể ngày nào cũng túc trực bên vợ được.
Tần Kiến Dân khoác vai Tiết Minh Dực: “Lão Tiết, nhìn mẹ chúng ta đi, thật sự có phong phạm của lão thái quân quá. Được rồi, Tô Diệp chuyển tới thủ đô cũng không có gì không tốt, dù sao cậu cũng thường tới đây họp cơ mà.”
Thời buổi này vợ chồng chia ra sống ở hai nơi là chuyện thường thấy, đặc biệt hai vợ chồng đều là cán bộ, sĩ quan hoặc là nhân viên nghiên cứu khoa học, quanh năm suốt tháng có thể ở chung hai đến ba tháng đã tốt lắm rồi.
Lam Hải Quân nghe Tiểu Lĩnh sắp đến thủ đô, cậu bé cũng giãy đành đạch lên.
Trước đây cha mẹ không ở nhà, cậu bé sống với bà ngoại cũng không có gì cả, nhưng sau này làm bạn với Đại Quân và Tiểu Lĩnh, đặc biệt là Tiểu Lĩnh giống như anh em ruột của cậu bé, cho cậu bé nếm thử cảm giác thân thiết của bạn bè, anh em, cậu bé cũng không muốn lại mất đi nữa.
Cậu bé vừa làm loạn, bà ngoại Lam đã lần lượt gọi điện cho con rể và con gái, chửi hai người họ một trận, sau đó chuyển hộ khẩu của bà ta và Lam Hải Quân đến thủ đô.
Tuy rằng bà ngoại Lam điếc tai hoa mắt nhưng trong lòng lại sáng tỏ như gương, từ lúc Hải Quân quen biết Tiểu Lĩnh, hai năm này đã xuất hiện sự thay đổi, sống vui vẻ bao nhiêu, bà ta cũng không hề bỏ sót điểm nào cả.
Trước đây đứa trẻ này không có bạn bè thân thiết, cũng không ít lần học theo mấy đứa trẻ hư ra vẻ với bạn học khác, nhưng từ lúc biết Tiểu Lĩnh, tuy rằng cũng nghịch ngợm nhưng không lệch lạc.
Trước đây Hải Quân ghét làm lính nhất, sau khi quen Tiểu Lĩnh và huấn luyện chung với cậu bé, cũng muốn thi vào trường quân đội cùng.
Bà ngoại Lam cảm thấy đứa trẻ này có thể không có cha mẹ nhưng không thể không có bạn bè! Nhất định phải ở chung với Tiểu Lĩnh.
Nếu bà ta vẫn còn có thể nhúc nhích được, tại sao lại không sắp xếp tốt cho Hải Quân?
Vì thế Lam Hải Quân và bà ngoại Lam cũng cùng tới thủ đô.
Có thể chuyển đến thủ đô, bà Tiết lập tức thoải mái vui vẻ, Tiểu Lĩnh và Lam Hải quân cũng vui, Lục Yến Sanh lại càng vui hơn.
Bọn họ muốn cả đời làm anh em tốt!
Thân là anh em tốt, khi Đại Quân khai giảng báo danh, bọn trẻ đương nhiên phải hộ tống cậu bé suốt cả quá trình rồi!
Vì thế bốn người mặc bộ đồ làm từ vải quân trang giống y hệt nhau, đội mũ quân, đạp xe đạp Hai Tám Đại Cống, cùng nhau đến phòng báo danh ở khuôn viên trường đại học.
Vừa vào cổng, cả bốn đã dẫn đến một trận ồn ào không nhỏ.
Phần lớn sinh viên tới đây để nhìn Tiết Viễn Chinh, đều muốn xem thiếu niên nhỏ đã thi đỗ viện lý học đại học Bắc Kinh này trông thế nào, có phải đầu vô cùng to, cặp kính còn dày hơn đít chai không?
Bọn họ còn muốn xem người nhà cậu bé trông thế nào, cha mẹ thế nào mới có thể dạy ra đứa trẻ như vậy.
Kết quả chỉ nhìn thấy dáng người của người ta cao gầy, ngũ quan tuấn tú nho nhã, cả người sạch sẽ chỉnh tề, tuy rằng khí chất có hơi lạnh lùng nhưng không phải đóa hoa cao lãnh chính là như thế hay sao? Thiếu niên này giống y như bước ra từ trong tưởng tượng của bọn họ vậy, đúng là tuyệt.
Cả người có tỏa sáng không?
Mình muốn có một đứa em trai như thế!
Thế này cũng thôi đi, bên cạnh cậu bé còn có ba bé trai tuổi tác sêm sêm nhau, một người lớn lên rất giống cậu bé, chỉ là hơi đen hơn một chút, hai đứa trẻ còn lại một trắng một đen nhưng đều rất sạch sẽ đẹp trai.
Ôi chao, nhìn phái đoàn tới đại học của người ta kìa, cũng không cần người lớn đưa đi!