Chương 1053: Phiên ngoại 11
Lam Hải Quân cười bảo: “Mấy người chúng ta giống như phù rể của Đại Quân ấy, ha ha ha ha.”
Đôi mắt của Tiểu Lĩnh sáng ngời: “Hay là chúng ta lập ban nhạc bốn người đi! Tên Hắc Bạch Song Sát thì thế nào?”
Bây giờ bọn trẻ cũng trải đời hơn, biết ở nước ngoài và Hồng Kong có ban nhạc.
Đại Quân: “…”
Lục Yến Sanh: “…” Vì tình bạn trăm năm, cậu bé đành gật đầu: “… Cũng không tồi.”
Lam Hải Quân: “Vậy còn chẳng bằng gọi là ban nhạc anh em đi cho rồi.”
Tiểu Lĩnh chỉ vào Đại Quân và Lục Yến Sanh: “Hai người họ trắng tinh như giấy, mặc váy vào làm con gái cũng không tồi, ban nhạc có con gái mới thu hút được!”
Đại Quân: “Các cậu về đi, tớ đi một mình!”
Đi chung với mấy người mất mặt lắm.
Tiểu Lĩnh: “Đại Quân, nếu như có người bắt nạt anh, anh nhớ phải nói cho bọn em đó, bọn em đi xem đàn guitar với đàn điện, đợi mua xong sẽ tới tìm anh nha.”
Đại Quân: … Anh từ chối, tuyệt đối đừng tới tìm anh! Bận lắm!
Hắc Bạch Song Sát đã định trước không thể thành công cuối cùng vẫn là ban nhạc Anh Em giành chiến thắng áp đảo. Tiểu Lĩnh về nói với người nhà, ngoài mặt mọi người đều ủng hộ nhưng cũng không coi là chuyện to tát gì.
Nếu Đại Quân nói cậu bé muốn làm gì đó vậy chắc chắn chính là làm gì đó, nhưng lời này thốt ra từ miệng Tiểu Lĩnh lại bị khấu trừ mất ba phần tư niềm tin rồi.
Còn nữa, ngoại trừ mấy người trẻ tuổi như Cố Mạnh Chiêu, Cố Ngưng, Cố Nguyên Hoành ra, những người khác hoàn toàn không biết ban nhạc là gì.
Tô Vân Hề biết đánh đàn dương cầm một chút nhưng cũng chỉ đánh được mấy bài đơn giản, có thể nhận được phổ nhạc đơn giản, còn những cái khác thì lại không được.
Lục Tiêu Tiêu có cây đàn điện tử, năm ngoái đã sung công, lô sản phẩm trong nước thứ hai cũng được coi là bản nâng cấp, mua cho cô gái nhỏ đánh chơi.
Nhưng đàn điện tử của cô bé phải cắm điện, không thể giống như những cây đàn khác cứ mang ra đánh thôi là được.
Đàn điện tử không tiện mang theo, Tiểu Lĩnh nói bỏ đi, chỉ sắm thêm cây guitar và học đàn guitar là được.
Thời buổi này mua guitar không thành vấn đề, dù sao ngoại trừ người biết đánh và học chuyên ngành ra cũng không ai tốn tiền dành dụm đi mua thứ này cả, cho nên cũng không cần phiếu chấp thuận hoặc phiếu chứng gì cả.
Đánh guitar mới là vấn đề.
Đám người Tiểu Lĩnh muốn học xong nhanh nhất có thể, đến khi ấy sẽ biểu diễn trong hôn lễ của Tần Kiến Dân và Cố Ngưng, coi như là tặng một món quà độc đáo nhất cho bọn họ.
Bọn trẻ đi tìm Cố Nguyên Hoành, trong những người xung quanh cũng chỉ có anh ta là quen biết rộng rãi nhất, vào nam ra bắc gặp nhiều hiểu rộng, chắc hẳn có thể giới thiệu vài giáo viên dạy guitar cho bọn trẻ.
Lúc này trong trường đại học Bắc Kinh quả thật có một nhóm sinh viên nhiệt tình nghiên cứu âm nhạc, đặc biệt là học viện ngoại ngữ thứ hai, bọn họ hiểu ngoại ngữ, có thể tiếp xúc với âm nhạc và nhạc cụ, cũng có đủ thời gian học và diễn tấu.
Cố Nguyên Hoành cũng quen vài người, lén lút tiếp xúc một chút xem có thể mời tới làm giáo viên hay không.
Nhưng người ta tạm thời không có thời gian, phải đợi nghỉ hè mới được.
Tiểu Lĩnh lại không đợi được, hôn lễ của Tần Kiến Dân và Cố Ngưng sẽ tổ chức vào ngày mười tám tháng mười sau đại duyệt binh quốc khánh, bọn trẻ phải tranh thủ tập luyện ra ít nhất ba bài mới được.
Tiểu Lĩnh vô cùng sốt ruột, Lam Hải Quân và Lục Yến Sanh cũng giúp cậu bé nghĩ cách, Đại Quân lại chỉ mong sao chuyện này thất bại.
Hiện giờ Đại Quân ở đại học Bắc Kinh đúng là như cá gặp nước, mỗi ngày không phải đi học thì chính là ngâm mình ở thư viện, hoặc là lén đi trao đổi với các giáo viên, mỗi tuần về nhà đều phải là Cố Mạnh Chiêu đặc biệt đi tìm cậu bé nhắc một tiếng, nếu không cậu bé hoàn toàn không nhớ ra được.
Bà Tiết lo lắng cậu bé ở đó chịu thiệt thòi, nhưng cậu bé lại hoàn toàn không cảm thấy có gì thiệt thòi, có khả năng có học sinh khác ghen tỵ và nghi ngờ cậu bé, nhưng cậu bé hoàn toàn không để trong lòng, toàn bộ tâm trí đều đặt ở việc học.
Trường đại học Bắc Kinh từ hiệu trưởng đến viện trưởng viện lý học, đến các giáo sư và giáo viên, không ai là không thích cậu bé, cho dù là trong việc học hay là trong đời sống, bọn họ đều quan tâm cậu bé bao nhiêu.
Cái ăn cái mặc có người nhân mọi cơ hội quan tâm đến, ngay cả trạng thái tâm lý cũng có người để tâm, chỉ sợ cậu bé còn quá nhỏ tuổi không chơi được với các bạn học sẽ cảm thấy lạc lõng hoặc cảm thấy bị cô lập.