Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 1054 - Chương 1054. Phiên Ngoại 12

Chương 1054. Phiên ngoại 12 Chương 1054. Phiên ngoại 12

Chương 1054: Phiên ngoại 12

Nhưng sự thật chứng minh hoàn toàn không có, Đại Quân không hề cảm thấy như thế và cậu bé cũng không có thời gian để cảm giác.

Huống chi cậu bé còn có người thân, còn có ba anh em kết nghĩa thi thoảng sẽ tới quấy rầy cậu bé đó!

Chiều thứ bảy, ba người Tiểu Lĩnh đạp xe đạp chạy tới đây tìm Đại Quân, kêu cậu bé về nhà nghỉ cuối tuần và tham gia tụ họp.

Nếu chỉ là về nhà nghỉ cuối tuần, hiển nhiên Đại Quân vui lòng, nhưng nếu tham gia tụ họp gì đó thì cậu bé xin được lánh xa.

Đại Quân: “Anh không tham gia tụ họp đâu.”

Sau khi đến thủ đô, bạn bè của gia đình bọn họ đột nhiên tăng gấp mấy lần, người đông thì ồn ào, cậu bé không thích đi.

Tiểu Lĩnh: “Đại Quân, anh có phải anh em tốt không vậy? Anh không về nhà, mẹ, bà ngoại và cả Toa Toa không phải sẽ rất nhớ anh hay sao? Bà ngoại Hải Quân cũng nhớ anh nữa.”

Cậu bé nhìn Lục Yến Sanh, muốn nói bà nội nhà họ Lục cũng nhớ nhưng quan hệ giữa Lục Yến Sanh và bà nội bình thường, nên cậu bé sửa miệng: “Em gái của Yến Sanh cũng nhớ anh.”

Đại Quân: “Hôm thứ tư đó mẹ mình đã tới thăm anh, thứ năm bà nội và mọi người ra ngoài dạo phố cũng tới thăm anh rồi.”

Sau khi chuyển đến thủ đô, bà Tiết lập tức có thêm vài chị em già, bà Cố, bà cụ phòng ba, bà ngoại Lam còn cả mấy bà cụ khác nữa.

Bọn họ có vài người bó chân đi đường không tiện nhưng ngồi xe kéo một người cũng đủ cho bọn họ dạo khắp một ngày rồi, hoàn toàn không phải vấn đề.

Tiểu Lĩnh: “Đúng rồi, ngày mai là sinh nhật của bà cụ nhà họ Cố, anh có thể không đi chúc người ta sinh nhật vui vẻ được sao? Người ta tốt với chúng ta bao nhiêu đó!”

Đại Quân không thể chịu được cái mỏ xoen xoét của cậu bé, chỉ đành thu dọn sách vở, đứng dậy: “Đi thôi.”

Tiểu Lĩnh búng ngón tay, liếc mắt ra hiệu với Lam Hải Quân và Lục Yến Sanh với vẻ đắc ý, hai người bọn họ đều không ôm hy vọng, cảm thấy Đại Quân chắc chắn sẽ không về nhà.

Đại Quân dẫn bọn họ đi chuẩn bị quà trước.

Bốn người đạp xe đạp về nhà, ra khỏi cổng trường đại học, phía sau xe Lục Yến Sanh đã có thêm vài cái bánh quai chèo, đây là quà để tặng cho Toa Toa, cô bé và Lục Tiêu Tiêu thích ăn…

Bây giờ đơn vị quốc doanh mua thức ăn vẫn cần phiếu lương, phía bên cửa hàng nhỏ giá cả đắt hơn một chút nhưng lại không cần phiếu lương.

Bốn người chia nhau ăn bánh quai chèo, Tiểu Lĩnh tiếp tục lải nhải với bọn họ: “Tớ nghĩ ra một bài rồi, chúng ta phải học được bài [Về nhà mẹ], bài này nghe thú vị phết, hát ở hôn lễ, còn có…”

Lục Yến Sanh: “Tớ nghe nói bên Hồng Kông nhạc của Đặng Lệ Quân nổi lắm, hay là cậu học thử đi?”

Đại Quân không chịu ăn đồ ăn trên đường, cậu bé nói: “Tớ kiến nghị các cậu tuyển Toa Toa và Tiêu Tiêu vào.”

Tuy rằng hai bé gái này nhỏ tuổi nhưng hát dễ nghe, mấu chốt là người ta hát còn đúng nhạc.

Bốn người bọn họ có khả năng cũng chỉ có Tiểu Lĩnh hát còn dễ nghe một chút, bản thân cậu bé tuy không hát lạc điệu nhưng cũng không có hứng thú gì với hát hò, trong xương cốt cậu bé có mâu thuẫn với ca nhạc.

Tiểu Lĩnh gặp chuyện gì vui có thể lập tức nói mà mang theo cả giai điệu, trong lòng không nhịn được nhất định sẽ phóng ra ngoài, nhưng Đại Quân thì không thế.

Đại Quân gặp chuyện có vui cỡ nào cũng sẽ tiêu hóa trong lòng, cậu bé càng chú ý đến cảm giác nội tại hơn, lúc vui vẻ cậu bé có thể viết văn, giải đề, đọc một quyển sách mà người khác cảm thấy khô khan, thậm chí chạy bộ cũng được, duy chỉ không thể dùng ca nhạc để biểu đạt.

Cho nên nếu Tiểu Lĩnh cứ nhất định muốn cậu bé tham gia ban nhạc Anh Em, đến khi ấy cảnh tượng chắc chắn chính là Tiểu Lĩnh hát như xé rách từng khúc ruột, còn cậu bé thì đứng im ở một bên, thi thoảng sẽ gõ phách một cái.

Cho dù có cho cậu bé guitar cũng chỉ là ôm guitar đứng ở một bên lặng lẽ gảy, dứt khoát sẽ không có loại hiệu ứng bùng cháy như Tiểu Lĩnh mong đợi.

Về phần những người khác, dựa theo quan sát của Đại Quân, Lam Hải Quân và Lục Yến Sanh có thể tính là hát hay trong số người bình thường, nhưng muốn lập ban nhạc thì vẫn còn kém một chút.

Nhưng Tiểu Lĩnh cũng chẳng thèm quan tâm mấy chuyện khác, đối với cậu bé mà nói, lập ban hạc là do suy nghĩ của cậu bé chứ không nằm ở việc bọn họ hát thế nào.

Sự nhiệt tình của cậu bé có thể thiêu cháy tất cả.

Ăn xong bánh quai chèo, bọn trẻ vừa định đi thì nghe thấy bên cạnh truyền tới tiếng kêu hoảng loạn.

Bình Luận (0)
Comment