Chương 1055: Phiên ngoại 13
“Vợ, vợ ơi!”
Mấy người Tiểu Lĩnh vội vàng chạy qua, phát hiện là đôi vợ chồng vừa bán bánh quai chèo đó.
Người đàn ông quỳ trên đất gọi trong hoảng loạn, người phụ nữ lại ôm ngực ngã trên đất, sắc mặt tái nhợt đau đớn.
“Có phải bị bệnh tim không?”
“Mau gọi bác sĩ đi!”
Người đàn ông đỡ vợ dậy, lại hoảng đến mức tay chân mềm nhũn vô lực.
Tiểu Lĩnh nhìn Đại Quân.
Đại Quân lại lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ, cậu bé không phải bác sĩ , không hiểu mấy chuyện cứu người này.
Lúc này có một thiếu niên bước ra từ trong đám người, cậu ta dùng sức tách đám đông đang xem náo nhiệt ra: “Mọi người tránh ra, tôi là bác sĩ thực tập, tôi có thể giúp cấp cứu!”
Con người đều thích xem náo nhiệt, trong khoảng thời gian ngắn đã vây chật kín nơi này.
Mọi người nghe thấy có bác sĩ thực tập cũng nhao nhao nhường đường để cậu ta đi vào.
Thiếu niên thoạt nhìn chỉ chừng mười bốn mười lăm tuổi, lớn lên trắng trẻo tuấn tú, trẻ như thế… có thể là bác sĩ sao?
Nhưng thiếu niên đó cũng không giải thích, vẻ mặt của cậu ta vô cùng bình tĩnh, không thấy hoảng loạn một chút nào, ánh mắt cũng vô cùng kiên định, phẩy tay: “Mọi người lùi lại, tránh ra, người bệnh cần không khí mới!”
Cậu ta nhanh chóng đến bên cạnh người phụ nữ, quỳ một gối xuống đất, lại đặt đồ của mình qua một bên.
Mấy người Tiểu Lĩnh cũng chủ động tới giúp.
Cậu bé thấy thiếu niên đó bắt mạch trước, lại lấy một túi vải từ trong cặp sách ra, mở ra vậy mà bên trong đều toàn là kim châm dài mảnh dùng để châm cứu.
Động tác của thiếu niên rất nhanh, đâm kim châm cứu vào bàn tay trái và bên trái cổ của người phụ nữ đó, lại ra hiệu cho mọi người quay người vì anh ta cần cởi đồ của người phụ nữ ra.
Người đàn ông lại lúng túng: “Sao vậy, còn… còn cởi đồ nữa sao?”
Thiếu niên mang vẻ mặt kiên quyết, giọng nói vững vàng và bình tĩnh: “Chết hoặc cởi, anh chọn một đi, chỉ có nửa phút, muộn hơn tới bệnh viện cũng không thay đổi được gì.”
Tiểu Lĩnh hô: “Mau chọn đi, bọn cháu không nhìn đâu!”
Những người phụ nữ có mặt ở đó cũng đuổi đám đàn ông quay người rời đi, đừng ở đây xem náo nhiệt nữa, còn giúp giữ trật tự không cho những người khác tới đây.
Đợi thiếu niên cứu người phụ nữ tỉnh lại, lại kêu người đàn ông và bạn của anh ta mau đưa người phụ nữ tới bệnh viện.
Anh ta cũng không cần người cảm ơn, nhanh nhẹn thu dọn cặp sách, đứng dậy rời đi.
Tiểu Lĩnh: “Anh ấy thấy việc nghĩa dám làm, nhất định phải lên báo!”
Lam Hải Quân cười đáp: “Nhìn anh ấy cũng rất sợ người ta cảm ơn mình, chạy còn nhanh nữa chứ.”
Đại Quân: “Người trẻ tuổi như anh ấy đã biết châm cứu chắc chắn là thế gia trung y, nhất định rất nổi tiếng trong giới trung y.”
Lục Yến Sanh: “Có phải sau lưng anh ấy là guitar không?”
Bốn người không ngờ bọn họ và anh trai trẻ hiểu y thuật biết châm cứu lại có duyên như thế, ngày hôm sau lại gặp ở nhà họ Cố.
Hôm nay là cuối tuần, là ngày sinh nhật của bà cụ phòng cả nhà họ Cố.
Thời buổi này tiệc sinh nhật và khai giảng không phải công cụ kiếm tiền nên cũng không vui lòng tổ chức lớn, hơn nữa người già đều kỵ đón sinh nhật, trên cơ bản đều là người thân một nhà tập trung ăn một bữa cơm, náo nhiệt một chút là được.
Bà Cố mừng thọ, người thân và khách khứa tới rất nhiều, gia đình Lâm Tô Diệp hiển nhiên cũng phải tới cửa chúc mừng.
Những người khác thì thôi, bà Cố thấy Đại Quân cũng về đón sinh nhật của bà ta lập tức vui không khép được mồm, còn đòi cho Đại Quân lì xì.
Đại Quân: “Bà Cố, hôm nay là sinh nhật bà, nên là bọn cháu tặng quà bà ạ.”
Cậu bé đưa một quyển trục cho bà Cố, bên trên là tranh chữ đã bồi xong, coi như là quà bốn người bọn họ cùng tặng.
Bà Cố vui mừng mở ra, cho đám cháu cùng nhìn.
Nhà họ Cố có vài người thích phong nhã, hiểu tranh chữ, cũng luyện chữ, bọn họ liếc mắt cái đã nhìn ra được đây là bản vẽ của nhà thư pháp nổi tiếng ở đại học Bắc Kinh, nhao nhao khen mấy người Đại Quân có lòng.
Đại Quân tặng quà, Tiểu Lĩnh, Lam Hải Quân và Lục Yến Sanh cũng được hưởng vinh dự theo, coi như là bốn anh em bọn họ cùng tặng.
Đợi mọi người đều nói lời chúc phúc và tặng quà xong, Cố Nguyên Hoành cười bảo bà cụ: “Bà nội, Nguyên Trinh cũng dẫn bạn tới đây chúc thọ bà đấy.”
Vừa nghe Cố Nguyên Trinh qua đây, bà Cố nói với đám người bà Tiết: “Thằng nhãi này có thể quay đầu là bờ đúng thật là ngàn vàng khó đổi được.”
Bà Tiết không rõ sự tình, đám bà cụ nhà họ Cố thì lại đồng cảm sâu sắc.