Chương 1056: Phiên ngoại 14
Hai năm trước Cố Nguyên Trinh còn như thằng du côn, tuổi còn nhỏ đã có khí chất lưu manh, chỉ muốn đánh nhau với người ta, tranh giành địa bàn.
Vốn bà Cố chỉ cảm thấy cậu ta du côn, không nghiêm chỉnh, sau này bị người tới trước mặt cáo trạng mới biết cậu ta đánh nhau giành địa bàn, thu phí bảo kê, lập tức kêu cha cậu ta đánh cậu ta một trận đòn no.
Nếu là trước đây Cố Nguyên Trinh chắc chắn đã chạy rồi, dứt khoát sẽ không ở nhà chịu đòn, nhưng vì chịu sự khinh miệt và kích thích của Lâm Tô Diệp, cậu ta phát thề phải làm ra chút thành tích cho người thấy, cho nên cậu ta không chạy, ngoan ngoãn chịu một trận đòn, sau này cũng bắt đầu phấn đấu học hành.
Cậu ta muốn thi vào đại học công an!
Hai năm này, đám người Cố Nguyên Hoành cũng để ý thấy sự thay đổi của cậu ta, dùng nằm gai nếm mật có thể hơi khoa trương, nhưng chăm chỉ học cả ngày lẫn đêm chắc chắn là đúng.
Cậu ta không những tìm Cố Nguyên Hoành xin dạy phụ đạo mà còn đặc biệt đi thăm hỏi bạn học thông minh nhất trường mình là Hoắc Nham.
Hoắc Nham nhỏ hơn cậu ta ba tuổi nhưng lại cùng lớp với cậu ta, thành tích năm nào cũng đứng nhất, nghe nói người ta tự học rất nhiều chương trình học, từ nhỏ đã học kiến thức trung y với ông nội.
Thời gian của Hoắc Nham còn nhiều hơn bọn họ gấp vài lần.
Cậu ta thật lòng thật dạ xin Hoắc Nham chỉ dạy, mời Hoắc Nham giúp vạch ra kế hoạch học tập đặc biệt vì cậu ta phải dùng thời gian hai năm này hoàn thành chương trình cấp ba và tốt nghiệp, thi vào đại học công an trước.
Thi đỗ đại học có gì mà ghê gớm? Phải đỗ trước mới có vẻ mình khác biệt so với mọi người! Mới có thể khiến Lâm Tô Diệp nhìn với con mắt khác!
Chỉ trong một tháng, trong mắt mọi người Cố Nguyên Trinh đã có dấu hiệu thay da đổi thịt.
Mùa thu năm nay cậu ta thi đỗ vào đại học công an thủ đô, trường đại học này năm ngoái mới khôi phục, năm nay là năm đầu tiên chính thức tuyển sinh.
Hiện giờ Cố Nguyên Trinh cũng là một chàng trai mười bảy tuổi, lớn lên cao lớn anh tuấn, khí chất cũng như hai người khác biệt so với trước kia.
Nhưng người hiểu cậu ta vẫn có thể nhìn ra được vẻ bướng bỉnh và bất tuân in sâu vào trong xương cốt của cậu ta thông qua ánh mắt và hàng lông mày của cậu ta.
Nghỉ hè gia đình Lâm Tô Diệp tới thủ đô chơi, cậu ta vẫn rất khiêm tốn và ngoan ngoãn, đợi nhận được giấy thông báo tới tay lại có hơi đắc ý.
Suy nghĩ đầu tiên của cậu ta khi cầm giấy thông báo chính là khoe với Lâm Tô Diệp rằng mình đã thi đỗ đại học công an! Là đỗ trước tuổi.
Lợi hại không? Thấy phục chưa?
Trong đầu cậu ta tưởng tượng ra vô số lần khi mình nói với Lâm Tô Diệp cậu ta thi đại học trước hai năm cô sẽ có vẻ mặt gì.
Cô sẽ lập tức khịt mũi coi thường cậu ta nói dối lừa người, cậu ta có thể thuận đà đưa thư thông báo cho cô xem, nhẹ nhàng ung dung nói một câu: “Cô xem, tôi cũng có thể.”
Cô chắc chắn sẽ trừng to đôi mắt xinh đẹp đó với vẻ khó tin, nghiên cứu thật kỹ lá thư thông báo đó vài lần, sau đó đáp một câu với vẻ không phục: “Cố Nguyên Trinh, tôi nói sai rồi, cậu không phải người xấu!”
Vì để khiến cô nói một câu “xin lỗi, tôi nhìn sai rồi, cậu không phải người xấu” mà cậu ta đã phải nỗ lực vất vả mà người thường không thể hiểu được.
Cho nên làm sao cậu ta có khả năng không khoe với cô được!
Khi ấy Cố Nguyên Hoành liếc mắt đã nhìn thấu suy nghĩ của cậu ta, anh ta mỉm cười, dùng một giọng điệu rất bình tĩnh nói với cậu ta: “Tiết Viễn Chinh thi đỗ viện lý học đại học Bắc Kinh đó.”
Cố Nguyên Trinh: “Nó thông minh như vậy, sau này chắc chắn có thể thi đỗ.”
Cố Nguyên Hoành nhìn cậu ta với vẻ cười như không cười:” Không phải sau này mà là bây giờ, năm nay, thí sinh thi đại học cùng khóa với em.”
Cố Nguyên Trinh: “Hả, anh, anh đang nói đùa phải không?”
Cố Nguyên Hoành lấy một tờ giấy từ trong túi rồi mở ra, bên trên là thủ khoa các tỉnh trúng tuyển vào đại học Bắc Kinh năm nay.
Tiết Viễn Chinh là thí sinh thi đại học thiếu niên, hơn nữa còn là thủ khoa đại học khối khoa học tự nhiên tỉnh bọn họ.
Cố Nguyên Trinh cầm tờ giấy đó với vẻ khó tin, nghiên cứu thật kỹ từ trong ra ngoài vài lần, giọng nói cũng hơi run lên: “Thật sao?”
Cố Nguyên Hoành hơi nhíu mày, cười đáp: “Là thật đó, đợt trước em vẫn luôn bận ôn tập, sau khi thi đại học em lại bận tụ tập với đám bạn xấu, không có thời gian để ý đến chuyện này.”
Trước đó Cố Nguyên Trinh quả thật chỉ cắm đầu vào ôn tập học hành, không để ý đến chuyện bên ngoài, sau khi kỳ thi đại học kết thúc cậu ta cảm thấy như được giải thoát, lại chạy đi tìm đám bạn xấu chơi bời.