Chương 1057: Phiên ngoại 15
Mấy ngày đám người Lâm Tô Diệp lên Bắc Kinh chơi, cậu ta chỉ tới chào hỏi hai lần, vì không cầm giấy thông báo trúng tuyển cũng không dám đắc ý, ngại sáp tới trước mặt Lâm Tô Diệp, chỉ sợ cô coi thường mình, cho nên cậu ta không rõ chuyện Đại Quân tham gia thi đại học cho lắm, còn tưởng người khác nói chơi thôi.
Không ngờ lại là thật!
Là thật!
Cậu ta thật sự không biết!
Cho nên lúc này mới chấn động như vậy!
Cậu ta chỉ cảm thấy trái tim kiêu ngạo đó của mình rớt “bịch” cái xuống đất, cũng không thể đắc ý nổi nữa.
Tiết Viễn Chinh thi đỗ viện lý học đại học Bắc Kinh, năm nay mới mười hai tuổi, còn mình đã mười bảy tuổi rồi!
Kiêu ngạo? Có gì hay mà phải kiêu ngạo?
Nếu như cậu ta kiêu ngạo vậy không phải Tiết Viễn Chinh người ta còn kiêu ngạo hơn gấp mười lần, một trăm lần hay sao?
Cậu ta chợt thấy vô cùng may mắn, cũng may mình chưa đắc ý trước mặt Lâm Tô Diệp, nếu như khoe mình thi đỗ đại học công an, kết quả Lâm Tô Diệp người ta bình thản nhẹ nhàng nói một câu “Ồ, rất không tồi, Đại Quân nhà chúng tôi cũng thi đỗ viện lý học đại học Bắc Kinh kìa” nghĩ đến cảnh ấy, cậu ta chỉ muốn tìm cái rãnh trên đất rồi nhét mình vào trong đó cho xong.
Vì chuyện này mà Cố Nguyên Trinh chẳng còn một chút kiêu ngạo nào nữa.
Cuối tháng tám gia đình Lâm Tô Diệp chuyển đến thủ đô, cậu ta chủ động chạy tới giúp đỡ, ở trước mặt Lâm Tô Diệp cậu ta ngoan ngoãn như học sinh tiểu học, bận trước bận sau giúp chuyển nhà, sắp xếp, không hề oán thán nửa lời.
Lâm Tô Diệp quả thật cũng đã thay đổi quan điểm về cậu ta, từ từ tách cậu ta ra khỏi hình tượng đại lão cặn bã trong mơ đó.
Con người Cố Nguyên Trinh này nếu đi đường ngay thẳng có lẽ sẽ không có thành tựu “huy hoàng” như cậu ta lấy được giống trong mơ, nhưng chỉ cần cậu ta chịu đi đường chính đạo cũng rất tốt đối với quốc gia và gia đình.
Đương nhiên cô cũng không hề keo kiệt biểu dương cậu ta.
Hôm tân gia đó cô đích thân xuống bếp, cùng đám người bà Tiết nấu một bàn đồ ăn, cũng chủ động gắp thức ăn cho Cố Nguyên Trinh, chúc cậu ta tương lai rộng mở, sau này dân chúng lại có thêm một công an ưu tú.
Cố Nguyên trinh cảm thấy thành kiến và địch ý mà cô dành cho mình dường như đã nhạt đi rất nhiều, điều này khiến cậu ta vô cùng mừng rỡ, sau khi khai giảng, cứ mỗi cuối tuần cậu ta đều sẽ nhân cơ hội về nhà để đến nhà họ Tiết thăm hỏi.
Năm nay bà Cố mừng thọ, đương nhiên cậu ta cũng phải về.
Nhưng cậu ta không về một mình mà còn dẫn bạn học Hoắc Nham theo.
Khi hai người đi vào, ánh mắt của mọi người đều rơi lên người bọn họ.
Dáng người của Cố Nguyên Trinh cao lớn, vô cùng tràn đầy khí chất thanh niên, tướng mạo anh tuấn, chân mày khóe mắt lại mang theo một chút bướng bỉnh, khi cậu ta cười lên, cả người lại lộ ra một vẻ chân thành.
Hoắc Nham ở bên cạnh cậu ta lại có khí chất hoàn toàn khác với cậu ta.
Hoắc Nham nhỏ hơn Cố Nguyên Trinh ba tuổi, năm nay mới mười bốn, dáng người cao lớn mảnh khảnh, làn da trắng trẻo, ngũ quan tinh tế tuấn tú. Vẻ ngoài của cậu ta cực kỳ xuất chúng, nhưng thứ khiến người ngạc nhiên nhất là tuổi còn nhỏ đã có một loại khí chất thoát tục không vướng bụi trần. Có lẽ vì trên người cậu ta mang phong độ của người trí thức, hoặc có lẽ vì khí tức thảo dược trung y nhẹ nhàng trên người cậu ta, mấy tính chất đặc biệt này đều khiến cậu ta tuy còn nhỏ đã khác với người khác như thế.
Đám người Lâm Tô Diệp và Tô Vân Hề là lần đầu tiên gặp Hoắc Nham, tuy rằng đã thấy quen các bé trai ưu tú bên cạnh nhưng đôi mắt của bọn họ vẫn sáng choang.
Tuy rằng Hoắc Nham yên tĩnh nhưng cũng không phải không thích nói chuyện, ngược lại có khả năng vì học y nên ngược lại vô cùng kiên nhẫn, giọng nói trong trẻo êm tai, mang theo một loại sức mạnh trấn an lòng người.
Không thể nghi ngờ gì, tất cả mọi người đều thích cậu ta.
Mấy người Tiểu Lĩnh cũng nhận ra Hoắc Nham.
Bản thân cậu bé làm chuyện tốt chỉ sợ người ta đuổi theo cảm ơn, nhưng người khác làm chuyện tốt, cậu bé lại khen vô cùng có sức.
Được cậu bé tuyên dương, mọi người đều biết hôm qua Hoắc Nham đã cứu một người phụ nữ bán bánh quai chèo.
Ánh mắt bọn họ nhìn Hoắc Nham càng thêm nóng bỏng, đứa trẻ này tốt bao nhiêu, không những lớn lên đẹp, học giỏi mà còn vui lòng cứu người cứu đời!
Tiếng khen ngợi không dứt bên tai.
Cố Nguyên Trinh cười với Hoắc Nham, lại bảo: “Nhìn thấy chưa, người ta tớ thích cậu bao nhiêu.”