Chương 1061: Phiên ngoại 19
Nghĩ đến mấy chuyện lặt vặt giữa mình và Cố Ngưng, nét mặt của Tần Kiến Dân trở nên dịu dàng đến cực điểm, anh ta nở nụ cười: “Không nói với các ngươi, kinh nghiệm của mỗi người đều là độc nhất vô nhị, không thể bắt chước.”
Bên đó Tiểu Lĩnh thấy đại ca bị người làm khó, làm sao có thể không giải vây?
Cậu bé đặt micro trong tay xuống, vụt tới giành lấy cái chũm chọe trong tay Lục Tiêu Tiêu, gõ “loảng xoảng” một hồi liền tù tì.
Lục Tiêu Tiêu sợ giật nảy mình, nhìn cậu bé với vẻ ngơ ngác.
Tiểu Lĩnh cũng mặc kệ cô bé, lại giành lấy trống của Lam Hải Quân gõ “thùng thùng thùng” rất mạnh, cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của mọi người.
Cậu bé lại cầm micro vừa định nói thì bên đó Cố Ngưng say rượu lại đột nhiên nhảy bổ lên người Tần Kiến Dân.
Cô ta la to một tiếng: “Bom nổ, mau nằm xuống!”
Tần Kiến Dân cũng không ngờ cô ta uống say sức lại vừa lớn vừa mạnh như thế, anh ta cũng uống không ít rượu, ôm người lảo đảo một cái vậy mà lại bị cô ta đè ngã xuống đất.
Cũng may anh ta thu lực nên không ai bị thương.
Mọi người sững sờ sau đó bật cười ha ha, cô dâu này thật sự uống nhiều rồi.
Mọi người cũng không kéo người nữa, coi như chơi trò chơi náo tân phòng vậy.
Cố Ngưng nằm nhoài trên ngực Tần Kiến Dân, cố gắng dùng cơ thể mình ôm cả người anh ta, còn lầm bầm: “Tần Kiến Dân, cho dù em có bị nguyền rủa gì, trong nước nước lửa gì đó… nhưng em chỉ biết anh ở trong lòng em, em không sợ gì cả.”
Bên đó Tiểu Lĩnh vừa gõ chiêng vừa đánh trống, khiến Cố Ngưng say rượu như về đến chiến trường.
Trong rừng rậm tây nam gió mưa bão bùng, xung quanh pháo lửa cả ngày lẫn đêm, có tiếng súng của kẻ thù, có tiếng oanh tạc… còn có tiếng tim đập của cô ta và Tần Kiến Dân.
Bọn họ trốn trong một hang núi tối om, cô ta bịt vết thương cho anh ta, khóc không thành tiếng, nói: “Tần Kiến Dân, anh xem, trước mắt chính là trong hỏa trong thủy, nếu chúng ta có thể sống sót trở về, em muốn ở bên cạnh anh.”
Tần Kiến Dân biết trong lòng cô ta vẫn còn bóng ma chưa lui mới xoa nhẹ trán cô ta: “A Ngưng, chúng ta đã an toàn rồi.”
Cố Ngưng ha một tiếng, nằm trên ngực anh ta ngủ luôn.
Lâm Tô Diệp nói với Minh Xuân và Cố Mạnh Chiêu: “Xem chừng Kiến Dân và A Ngưng kết duyên trên chiến trường, tình nhân mặt trận còn bền chắc hơn cả vàng.”
Cô ra hiệu cho đám người trẻ tuổi mau chóng kéo Tần Kiến Dân lên, chuốc người ta nhiều quá sao còn động phòng được.
Tần Kiến Dân lại tự bế Cố Ngưng lên.
Bà Tiết ở bên đó hô: “Đưa vào động phòng rồi, khách khứa mau uống rượu ăn cơm đi.”
Bà ta gọi cha Cố và mẹ Cố, còn có đám người cha mẹ Cố Ngưng mau ăn cơm, tránh cho nguội hết.
“Keng keng keng, thùng thùng thùng!” Lại là tiếng chiêng và tiếng trống nữa.
Bà Tiết cầm đôi đũa run rẩy, gắp miếng thịt cũng rơi mất, lập tức lớn tiếng kêu: “Ban nhạc, ban nhạc, hát đi, đừng gõ nữa.”
Bà ta nói với mấy người bà Cố: “Cũng may không biết thổi kèn Xô na, nếu như biết thổi thì ôi thôi…”
Tiểu Lĩnh nhảy ra ngoài vừa vặn nghe thấy mới cười bảo: “Bà nội, hóa ra các bà thích nghe kèn Xô na sao, vậy đợi cháu, lát nữa cháu tới tổ kịch mượn ạ.”
Bà Tiết vội xua tay: “Không phải không phải, bọn bà muốn nghe guitar, các cháu mau đánh guitar rồi hát đi. Cái bài Ngọt như mật gì ấy thật dễ nghe, mau đánh Ngọt như mật đi!”
Tiểu Lĩnh lập tức ra sức sắp xếp, cậu bé vừa hát chính vừa là chỉ huy.
“Đại Quân, tiểu tứ, hai người tấu nhạc đi.”
“Tiểu Tiêu, đến lượt em rồi!”
Lục Tiêu Tiêu có hơi ngốc nghếch đáng yêu, lúc này gõ chũm chọe cũng coi như là phối nhạc.
Bên này Hoắc Nham giúp hòa âm, vốn anh ta nhắm mắt cũng không đàn sai được, nhưng bị Tiểu Lĩnh chỉ huy như thế khiến cậu ta buồn cười quá, khóe miệng vẫn luôn nhếch lên không hạ xuống nổi, đôi mày run run, đánh sai tận vài nốt lận.
Toa Toa quay đầu nhìn anh ta, chạy tới trước mặt: “Anh Hoắc Nham?”
Hoắc Nham cười với cô bé, nói: “Xin lỗi, chuyện xưa của cô dâu chú rể quá cảm động.”
Toa Toa cũng cười cong cả mắt: “Đúng vậy, em muốn viết một chuyện xưa về bọn họ, kêu mẹ vẽ ra!”
Buổi hôn lễ này vừa có tiếng guitar du dương như nước chảy, lại có tiếng trống thùng thùng thùng chấn động lòng người, còn có tiếng chiêng coong coong coong khiến người tỉnh ngộ, chỉ sợ khách khứa ngủ hết và tiếng chũm chọe loảng xoảng.