Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 1062 - Chương 1062. Phiên Ngoại 20

Chương 1062. Phiên ngoại 20 Chương 1062. Phiên ngoại 20

Chương 1062: Phiên ngoại 20

Khi tiếng chiêng trống dừng, giọng hát ngọt ngào của Toa Toa quanh quẩn bên tai mọi người: “Ngọt như mật, anh cười lên ngọt ngào bao nhiêu…”

Trẻ con hát có nét ngây thơ của trẻ con, khiến người như trở về thời thơ ấy ngây thơ khờ dại, cảm thấy thời gian tràn đầy ánh sáng rực rỡ.

Cố Bảo Nghi nhìn mà trong lòng nhạt thếch như nước lã, cô ta biết mình không có cách nào ngăn được Tần Kiến Dân lấy cô út, vì từ bà cả đến ông ba và bà ba, bọn họ đều vô cùng hài lòng với hôn sự này.

Cô ta thấy Tần Kiến Dân đã không còn trong nhà mới muốn chuồn ra ngoài tìm anh ta.

Tần Kiến Dân đã bế cô dâu về phòng.

Mọi người đều đang ở nhà họ Cố uống rượu chung vui, bên nhà họ Tiết lại khá yên tĩnh.

Tần Kiến Dân đặt Cố Ngưng lên giường đất, giúp cô ta cởi giày vải, lại định giúp cô ta cởi áo khoác.

Cố Ngưng than thở một tiếng: “Xin lỗi.”

Tần Kiến Dân: “Tại sao?”

Cố Ngưng: “Bảo Nghi, cô không thể nhường anh Tần cho cháu được, cô thật sự… rất thích rất thích anh ấy.”

Tần Kiến Dân sững sờ, trong đầu bị niềm vui to lớn nhồi đầy, ma xui quỷ khiến thế nào anh ta lại ép giọng học theo Cố Bảo Nghi hỏi: “Vậy… trúc mã Cao Phi đó của cô thì sao?”

Vài ngày trước anh ta nhận được một lá thư, trong thư nói khi Cố Ngưng có một trúc mã tên là Cao Phi ở tây bắc, quan hệ của hai người rất tốt, vốn trong nhà muốn đính hôn từ nhỏ cho bọn họ, sau này vì vài chuyện nên không thành.

Tần Kiến Dân hoàn toàn chẳng muốn để ý lá thư đó là ai gửi cho mình, cũng không muốn hôn lễ của mình thêm phiền toái, nên cũng chẳng thèm để ý đến trúc mã gì đó, dù sao bình thường Cố Ngưng cũng không nhớ mong trúc mã nào cả.

Nếu anh ta hỏi Cố Ngưng, cô ta chắc chắn sẽ nói, nhưng anh ta không muốn khiến cô ta cảm thấy mình nhỏ nhen.

Lúc này cô ta say rồi anh ta mới nhân cơ hội hỏi thử.

Cố Ngưng: “Cao Phi? À, bây giờ cháu thích tên béo Cao Phi đó hả, chỉ cần cháu không thích anh Tần thì ai cũng tùy cháu hết.”

Dường như cuối cùng cũng yên tâm rồi, khóe miệng của cô ta ngậm cười, ngủ rất ngon.

Tần Kiến Dân nhìn cô ta một lúc rồi cúi đầu hôn lên khóe môi cô ta, giúp cô ta cởi áo khoác, kéo chăn lên đắp cho cô ta, sau đó mới đứng dậy ra ngoài.

Anh ta vừa ra ngoài lại vừa vặn gặp Cố Bảo Nghi đang trốn ở bên ngoài nghe lén.

Tần Kiến Dân nghĩ đến vừa rồi mình còn giả giọng Cố Bảo Nghi hỏi A Ngưng, lập tức có hơi xấu hổ.

Cố Bảo Nghi cũng mang vẻ mặt cạn lời: “Tham… tham mưu Tần.”

Tần Kiến Dân thản nhiên đáp: “Sau này sửa miệng gọi chú đi.”

Anh ta nhìn thấy ở cổng có vài cô gái trẻ, nhận ra một trong số đó là cháu gái của Cố Ngưng mới nhờ cô bé và người khác cùng vào chăm sóc A Ngưng.

Có Bảo Nghi thấy anh ta lại không cho mình đi chăm sóc cô út, trong lòng càng nhạt thếch hơn.

Cô ta còn muốn nói chuyện với Tần Kiến Dân nhưng Tần Kiến Dân đã sải bước rời đi, hoàn toàn không có hứng thú trò chuyện với cô ta.

Bên nhà họ Cố chiêng trống vang trời, náo nhiệt không hề khiêm tốn một chút nào cả!

Tiểu Lĩnh đã kéo Lam Hải Quân và Toa Toa hát Về nhà mẹ: “Tay trái một con gà, tay phải một con vịt…” Nhìn thấy Tần Kiến Dân trở về, cậu bé vụt tới nhảy lên lưng anh ta, lớn tiếng hát: “Sau lưng còn có một một đứa trẻ mũm mĩm i a… bi ba bi bô ôi…”

Tần Kiến Dân sợ cậu bé ngã vội vàng đỡ lên.

Tiểu Lĩnh lớn tiếng hỏi: “Chú rể, bà nội con hỏi cha muốn mấy đứa trẻ đó!”

Tần Kiến Dân: “Bây giờ đang có kế hoạch hóa gia đình, cũng không phụ thuộc vào suy nghĩ của cha.”

Tiểu Lĩnh: “Không sao, cha cứ cố gắng, nếu như song sinh thì có tận hai đứa rồi, còn nếu như là sinh ba thì…”

Tần Kiến Dân: “Này này, con muốn đổi nghề làm Tống Tử Quan Âm hay thế nào thế?”

Hôn lễ của Tần Kiến Dân và Cố Ngưng không những khiến tình yêu chiến trường lãng mạn của hai người bị người biết mà còn đẩy ban nhạc của lũ trẻ ra ngoài.

Người tới tham gia hôn lễ biết ban nhạc Anh Chị Em (Đã đổi tên) cũng đều cảm thấy vô cùng náo nhiệt vui vẻ.

Nhà có người già mừng thọ hay người mới kết hôn cũng vui vẻ mời đám người Tiểu Lĩnh tới biểu diễn, nói có thể trả thù lao.

Ngược lại Tiểu Lĩnh vui lòng, Lam Hải Quân và Lục Yến Sanh cũng vui lòng phối hợp nhưng Đại Quân lại không chịu theo.

Mấy thứ vớ va vớ vẩn này, thật sự thành gánh hát rong nông thôn đi khắp hang cùng ngõ hẻm biểu diễn sao?

Bình Luận (0)
Comment