Chương 1102: Phiên ngoại 60
Thời buổi này người trong nước vẫn xem trọng vàng hơn, còn bạc trắng thì khá ít, đặc biệt là bây giờ có một vài bà cụ đang rất lưu hành đeo trang sức vàng.
Toa Toa còn trẻ, làn da lại trắng, thật ra đeo gì cũng đẹp cả.
Hoắc Nham lại muốn để cô bé đặc biệt một chút nên mua bạch kim, mua cho Toa Toa rồi thuận tiện cũng mua cho Lâm Tô Diệp một phần, kiểu dáng là Toa Toa chọn, cô bé hiểu sở thích của Lâm Tô Diệp hơn.
Mua xong rồi, Toa Toa nhìn Hoắc Nham: “Anh Hoắc Nham, anh tặng món quà đắt như vậy cho em, vậy em cũng phải tặng anh mới được.”
Cô bé có tiền mừng tuổi đều không tiêu lung tung, hơn nữa bây giờ quyển truyện tranh mà cô bé và mẹ hợp tác bán khá chạy, còn được chú phiên dịch thành tiếng Nhật và tiếng Đức, tiền nhuận bút kết toán cũng bằng ngoại tệ.
Nói một cách không khách sáo thì cô bé vẫn rất giàu có.
Hoắc Nham: “Anh là người lớn, không cần quà đâu.”
Cô bé nhỏ hơn anh ta bảy tuổi, sau này cho dù là ở thời điểm nào thì loại suy nghĩ “cô bé là cô gái nhỏ còn anh ta là người lớn” này của anh ta cũng sẽ không biến mất.
Anh ta sẽ chiều cô bé cả đời.
Đây cũng là lý do tại sao Lâm Tô Diệp rất đồng ý cho bọn họ ở bên nhau, thay vì tìm một người bạn đồng trang lứa chưa trưởng thành cho lắm, hay thanh niên choai choai thích hành động theo cảm tính, cả ngày cãi nhau không ngừng vì mấy chuyện vặt vãnh, không ai nhường ai, còn chẳng bằng tìm một người lớn tuổi một chút, biết thương người.
Mua quà xong, Hoắc Nham chở Toa Toa đi ăn.
Hai người hẹn hò ăn cơm, chỗ thích hợp nhất chính là nhà hàng kiểu Tây cao cấp, cảnh vật nhã nhặn, âm nhạc nhẹ nhàng, bầu không khí rất tốt.
Toa Toa đã từng ăn món Tây vài lần, có đôi khi là Cố Mạnh Chiêu dẫn cô bé và Doanh Doanh đi, có đôi khi là Tiết Minh Dực dẫn cô bé và Lâm Tô Diệp đi, ăn nhiều rồi cô bé cảm thấy cũng chỉ như vậy, dù sao bà nội chỉ ăn một lần cũng đã thấy đủ.
Nhưng ăn với người mình thích, cô bé lại cảm thấy rất lãng mạn, rất ngon, cảm giác khác hẳn với ngày trước.
Nhà hàng có một sân nhảy, âm nhạc vừa vang lên đã có người đang khiêu vũ.
Toa Toa rất muốn Hoắc Nham mời cô bé khiêu vũ.
Cô bé biết!
Nhưng Hoắc Nham lại chưa từng có ý định mời cô bé khiêu vũ, hoàn toàn chưa từng nghĩ tới, cô bé còn nhỏ, khiêu vũ cái gì.
Ăn món Tây xong, anh ta chọn điểm tâm sau bữa ăn cho Toa Toa, là một phần bánh ngọt và kem cốc.
Lượng không lớn, cũng không sợ cô bé ăn nhiều.
Toa Toa rút bông hoa cắm ở giữa ra, đẩy ra đằng trước, nhỏ giọng hỏi: “Anh Hoắc Nham, có phải anh từng hẹn hò với rất nhiều nữ sinh rồi không?”
Hoắc Nham: “Tại sao lại hỏi vậy?”
Toa Toa: “Vì anh nghề lắm.”
Hoắc Nham nở nụ cười, chưa từng ăn thịt heo thì cũng từng thấy heo chạy chứ. Ở nước ngoài vài năm, giáo sư, trợ giảng và các bạn học của anh ta đều sẽ ra ngoài hẹn hò. Anh ta cũng chỉ học theo mà thôi. Đương nhiên cũng từng thấy ở trong nước, chẳng qua mọi người khá khiêm tốn, ăn bữa cơm ở quán ăn nhỏ rồi đi dạo phố là được.
Anh ta nghĩ lần đầu tiên ăn cơm với Toa Toa hiển nhiên phải long trọng một chút.
Đương nhiên bữa trưa kiểu Trung cũng có thể nhưng lượng quá nhiều, hai người cũng không ăn được bao nhiêu, vẫn nên là nhiều người cùng đi ăn sẽ càng náo nhiệt và vui hơn.
Anh ta không ngờ Toa Toa sẽ liên tưởng đến việc anh ta hẹn hò nhiều, thế này cũng thật oan uổng.
Anh ta đáp với vẻ rất nghiêm túc: “Đây là lần đầu tiên anh hẹn hò với con gái.”
Trong lòng Toa Toa vui như được mùa.
Tuy anh Hoắc Nham trông có khí chất giống anh cả, nhưng thật ra bản chất lại không hề giống chút nào, anh cả không thích nói chuyện giống cha, vấn đề này bọn họ sẽ chỉ cảm thấy đối phương nói sai, nhưng dứt khoát sẽ không thân thiết giải thích mình là lần đầu tiên hẹn hò.
Nói không chừng còn khiến bạn gái hờn dỗi nữa.
Hy vọng Tiêu Tiêu sớm mở khiếu cho anh cả một chút!
Hoắc Nham thấy cô bé cười trộm, cũng nhìn cô bé chằm chằm một lúc, khi cô gái trẻ cười lên thật sự rất ưa nhìn, khiến người mãi mãi không thấy chán.
Ăn cơm xong, bọn họ đi tới công viên tản bộ một lúc, Toa Toa muốn đi xem phim, Hoắc Nham lại nói đưa cô bé về nhà.
Lần đầu tiên hẹn hò, không thể ở bên ngoài quá muộn, tránh cho cha mẹ cô gái lo lắng.
Toa Toa: “…” Anh Hoắc Nham thật đứng đắn quá.
Được rồi, lần sau đi xem phim sau là được.
Nhưng công việc của anh ta rất bận, không thể ngày nào cũng hẹn hò, lần sau phỏng chừng phải rất lâu sau quá.
Cô bé nhìn trộm Hoắc Nham, lại vừa vặn đụng ngay tầm mắt của anh ta.