Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 1104 - Chương 1104. Phiên Ngoại 62

Chương 1104. Phiên ngoại 62 Chương 1104. Phiên ngoại 62

Chương 1104: Phiên ngoại 62

Đáng tiếc, cậu bé làm người lạnh lùng xa cách, cho dù có ở trong môi trường náo nhiệt bao nhiêu, cho dù người khác nhiệt tình nói lời khen thế nào thì cậu bé vẫn mang thái độ người lạ chớ lại gần đó.

Lời tâng bốc của bọn họ là của bọn họ, không liên quan đến cậu bé, cậu bé chưa bao giờ cho rằng đó là vinh quang, cũng không nghĩ là gông xiềng, đừng hòng có người nào muốn dùng danh tiếng hoặc là thứ gì đó để trói buộc được cậu bé.

Trước đây cứ hễ có bài báo dùng giọng điệu cuồng nhiệt để khen cậu bé, nói cậu bé là thiên tài, hy vọng tương lai gì đó để bình phẩm, cậu bé sẽ lập tức gửi văn bản, rất nghiêm túc phản bác loại lời này, nói rõ mình là người bình thường, chỉ là hơi thông minh và chuyên chú hơn mà thôi. Cậu bé là người, giống như mọi người cần phải ăn cơm và ngủ, cũng có hỉ nộ ái ố, bất cứ ai muốn vật hóa cậu bé không phải ngu thì chính là xấu xa, cậu bé đều không thừa nhận.

Cuối cùng cậu bé sẽ dùng giọng điệu rất chân thành lại mất kiên nhẫn bồi thêm một câu: Làm phiền đừng lãng phí thời gian của tôi vào việc viết loại văn bản thanh minh này nữa.

Trong hàng chữ lộ ra vẻ khinh bỉ và coi thường đối với phóng viên và báo chí lòe thiên hạ.

Có vài truyền thông vì thu lợi nên thích tạo scandal, sau đó đã bới móc lịch sử đen tối phê bình đủ kiểu, thật sự hoa hồng hoa đen gì cũng đều bị bọn họ ăn sạch hết, cuối cùng người bị gạt chính là quần chúng, người xui xẻo chính là người bị tai tiếng làm cho váng hết cả đầu.

Đại Quân từ nhỏ đã có chủ kiến, muốn gì đều sẽ cố gắng đạt được, kiên trì không rời, không muốn thì dù ai cưỡng chế cậu bé cũng không được.

Vì thái độ của cậu bé cộng thêm lãnh đạo ra lệnh bảo vệ thanh niên tài tuấn nên sau này đám phóng viên cũng đã bớt lại một chút.

Cậu bé đến đại học Bắc Kinh giảng bài cũng là để tiếp xúc với với các sinh viên trẻ tuổi duy trì tư tưởng cầu tiến, có thể học được gì đó từ bọn họ.

Học hỏi, không nhất định cứ phải là kiến thức, chỉ cần là thứ cậu bé cần thì đều có thể học.

Cậu bé cũng được coi là cùng tuổi với mấy sinh viên này nhưng vì cậu bé lên đại học sớm, lúc này đã là học trưởng cấp bậc giáo sư, cho nên các sinh viên đều dùng ánh mắt tôn trọng khi nhìn giáo sư để nhìn cậu bé.

Mỗi ngày giảng bài công khai hai tiếng trên giảng đường lớn, những thời gian khác cậu bé có thể tự do nghỉ ngơi.

Kế hoạch của cậu bé là về nhà.

Ngoại trừ đọc sách, làm việc, làm thí nghiệm ra thì chính là tập thể dục, thi thoảng đi xem một bộ phim có ý nghĩa, cũng không có bao nhiêu sở thích và hứng thú dư thừa, vừa không thích đi dạo vừa không thích uống rượu nói chuyện với một đám người.

Về nhà có thể ở bên bà nội, tránh cho bà cụ cảm thấy hai đứa cháu trai tới đơn vị không cần bà ta nữa.

Mùa hè nóng, giảng đường chật ních người, giảng xong bài khóa hơn hai tiếng, áo sơ mi của cậu bé đã ướt nhẹp.

Cậu bé về ký túc xá thay quần áo trước.

Đại học Bắc Kinh phân cho cậu bé một phòng trọ hai gian ở khu gia đình giáo viên, bình thường cậu bé qua ở vài ngày cũng tiện.

Lúc cậu bé thay quần áo nghe thấy tài xế và cảnh vệ ở bên ngoài chặn vài sinh viên có ý đồ lẻn vào trong.

Có nữ sinh giơ một lá thư, cười bảo: “Anh lính Giải Phóng, làm phiền anh giúp em giao cái này cho thầy Tiết nhé.”

Đơn vị phân cảnh vệ và tài xế cho Tiết Viễn Chinh, chỉ cần cậu bé ra ngoài phải có người đi theo bảo vệ bên cạnh, vừa phải bảo vệ bản thân cậu bé an toàn, vừa để bảo vệ cậu bé không bị người quấy rầy.

Người trẻ tuổi nhiệt tình kích động, người sùng bái Tiết Viễn Chinh, thích cậu bé, ái mộ cậu bé nhiều không đếm xuể, cũng có vài phần tử cuồng nhiệt và cực đoan không chịu sự ràng buộc của đạo đức, pháp luật và thế tục, lấy gần gũi với cậu bé làm vinh quang, nếu có thể ngủ với cậu bé hoặc khiến cậu bé yêu mình vậy càng hạnh phúc hơn.

Cho dù chết cũng đáng!

Cho nên tổ chức không thể không đối xử thận trọng, cẩn thận bảo vệ cậu bé.

Vì ra ngoài sẽ có người đi theo cho nên Tiết Viễn Chinh thật sự không có quá nhiều cơ hội tiếp xúc với người khác giới, kế hoạch của lãnh đạo là sắp xếp cho cậu bé xem mắt.

Đáng tiếc đều bị cậu bé từ chối hết.

Mà khi ấy Toa Toa và Lục Tiêu Tiêu đi theo phần lớn người nghe xong hơn hai tiếng giảng bài, người đông như mắc cửi, hai cô bé bị chen đến không thở được.

Nếu không phải hai người lớn lên xinh xắn, ăn mặc có thể diện, Toa Toa còn là học bá thì phỏng chừng cửa cũng không vào nổi.

Nghe giảng xong, khi ấy Toa Toa còn vẫy cánh tay gọi: “Anh cả, anh cả!”

Bên đó có vài bạn học nam phụt một tiếng: “Cho dù cậu lớn lên xinh đẹp, nhưng có gọi ông nội cũng vô dụng thôi!”

Bình Luận (0)
Comment