Chương 332: Ba người vợ? 6
Tần Kiến Dân hơi do dự, tuy rằng Đại Quân nhỏ tuổi lại trưởng thành giống như Tiết Minh Dực, nhưng anh ta vẫn không muốn đầu độc tâm hồn trẻ thơ.
Đại Quân buồn bã bảo: “Chú Tần, nghe ý của mẹ cháu và bà nội muốn kêu chú và cô út nhà cháu kết đối tượng.”
Tần Kiến Dân: “!”
“Ngày mai chú tự mình nói với bọn họ!” Đột nhiên anh ta không ngủ nổi.
Có người đàn ông ba mươi tuổi nào muốn độc thân đâu? Tiết Minh Dực vẫn luôn muốn độc thân cũng không muốn nữa đương nhiên anh ta càng không muốn hơn!
Tiết Minh Dực lợi hại như vậy, bát tự chắc chắn nặng, nếu đã có thể trấn được anh ta vậy cũng có thể gánh được thế công của lửa với nước.
Đột nhiên Tần Kiến Dân tràn đầy khao khát về tương lai.
Sau khi ngủ rồi, anh ta nằm mơ một giấc, trong mơ quanh người Tiết Minh Xuân mang theo ánh sáng vàng, tà ma không thể lại gần, anh ta nhoẻn miệng cười.
Đột nhiên trời rung đất chuyển dọa anh ta giật nảy mình.
Tiết Minh Dực chợt giật mình, chất lượng giấc ngủ của anh tốt nhưng ngủ vẫn cảnh giác, đây là thói quen tập thành sau nhiều năm.
Rất nhanh anh đã nghe thấy tiếng còi cảnh báo từ xa truyền tới, sau đó bộ chỉ huy sư đoàn cũng có động tĩnh truyền tới.
Anh lập tức đứng dậy mặc quần áo.
Lâm Tô Diệp ngủ rất ngon, không có một chút dấu tích tỉnh lại nào.
Anh cúi người hôn cô một cái, giúp cô chèn góc chân sau đó đội ngũ chỉnh tề đi ra ngoài.
Lính thông tin liên lạc Tiểu Thẩm nhanh chóng chạy qua, đôi giày còn chưa xỏ xong vội vàng nói: “Đoàn trưởng Tiết, đường hầm đang xây ở bên đội xây dựng sạt lở vì mưa quá to rồi!”
Tiết Minh Dực lập tức sải bước đi tới văn phòng bộ chỉ huy sư đoàn.
Tần Kiến Dân cũng vội vàng đi tới tập trung, hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Tiết Minh Dực nói lại đơn giản một chút, đôi mày rậm nhíu chặt lại: “Để đẩy nhanh tốc độ tổ ba bọn họ thi công suốt đêm, phỏng chừng sẽ có thương vong.”
Bọn họ trực tiếp gọi điện cho bộ chỉ huy đoàn, chỉ định doanh trưởng dẫn lính mang hành lý và đồ che mưa nhanh chóng tới nơi xảy ra sự cố.
Lâm Tô Diệp không phải bị kèn bugle đánh thức mà là bị tiếng còi tập trung của bộ chỉ huy sư đoàn đánh thức.
Cô vội vàng dậy mặc quần áo ra ngoài hỏi có chuyện gì xảy ra, lúc này phát hiện các quân y và y tá ở bộ đội đều đã chuẩn bị xuất phát.
Rất nhanh bà Tiết và mấy người khác cũng cùng qua đây, cô út khiêng Toa Toa, Đại Quân ăn mặc chỉnh tề còn Tiểu Lĩnh thì vẫn mơ màng, cúc áo còn chưa cài xong.
Bọn họ cùng nhau đi tới nhà ăn hỏi thăm đã có chuyện gì, gặp được Kim Đan lại thuận tiện cùng đi ăn sáng, cũng biết rõ ngọn nguồn.
Lúc này đã không còn chiến tranh quy mô lớn nữa, các quân khu bộ đội ngoại trừ huấn luyện thường ngày ra còn phải phụ trách ba nhiệm vụ xây dựng lớn ở khu vực quân khu bản địa, bao gồm khai phá đồi núi, sửa cầu, lót đường, nhìn như đơn giản nhưng thật ra mỗi một nhiệm vụ đều vô cùng gian khổ và tràn ngập nguy cơ.
Để xây dựng đường cái vòng vèo trên núi và đào đường hầm xuyên núi đều cần rất nhiều nhân lực, mà một khi gặp mùa mưa lũ định kỳ rất dễ xảy ra các hiện tượng như thể núi dốc xuống, đất đá trôi… Ngay cả khi thời tiết bình thường nhưng hầm vẫn có thể xảy ra do nhiều lý do khác nhau như kỹ thuật, chất lượng đất và thể núi, cũng có khả năng xuất hiện nguy cơ sập hầm.
Một khi xảy ra sạt lở, quân khu gần đó sẽ điều động bộ đội tới cứu viện.
Loại chuyện này đã có khi xảy ra, Kim Đan kêu đám người Lâm Tô Diệp không cần lo lắng.
Cô ta an ủi: “Bác gái, chị dâu, chúng ta nên làm gì thì cứ làm cái đó đi.”
Bà Tiết: “Đúng, chúng ta làm tốt công tác hậu cần. Ôi chao, tôi phải đi cho heo ăn đã.”
Tiểu Lĩnh: “Cháu cũng phải đi huấn luyện!”
Cô út: “Vậy con đi giúp bọn họ chuyển đá cứu người.” Cô ấy đứng dậy chạy theo tổ cảnh vệ đi tập trung.
Bà Tiết chỉ đành gào khản cổ: “Con chú ý an toàn đó…”
Lâm Tô Diệp dẫn Toa Toa, kêu Đại Quân và Tiểu Lĩnh đừng chạy lung tung mà ở yên trong bộ chỉ huy sư đoàn này.
Cô thì dẫn Toa Toa đi thăm Lưu Phụng Mai.
Lưu Phụng Mai đang khóc với y tá chăm sóc cô ta: “Cô mau đi cứu người với bọn họ đi, tôi ở đây không sao, dù sao tôi cũng đỡ hơn rồi, các cô không cần lo cho tôi, mau đi cứu người.”
Nhìn thấy Lâm Tô Diệp đi qua, Lưu Phụng Mai còn an ủi cô: “Em gái em đừng lo lắng, bọn họ đông người rất nhanh sẽ cứu người về.”