Chương 333: Áp lực
Ngoài miệng cô ta nói như vậy nhưng mí mắt vẫn luôn nhảy lên, loại sạt lở này rất dễ xuất hiện lần sạt lở thứ hai, kéo cả người tới cứu vào trong.
Loại thời điểm này mấy đoàn trưởng như Tiết Minh Dực và Tần Kiến Dân thường đều xông pha ở phía trước.
Vương Á Nam gọi cơm cho Lưu Phụng Mai lại chào hỏi Lâm Tô Diệp và Toa Toa, cô gái trẻ vô cùng lạc quan: “Quân giải phóng bách chiến bách thắng, sẽ không có vấn đề gì đâu ạ!”
Lâm Tô Diệp nói với bọn họ vài câu, tuy rằng cố gắng bình tĩnh nhưng trái tim vẫn treo lên, cô phát hiện ra trừ phi nhìn thấy bọn họ an toàn trở về, còn không cô không có cách nào thật sự bình tĩnh được.
Tuy rằng bọn họ chỉ đi cứu viện chứ vẫn chưa lên chiến trường nhưng Lâm Tô Diệp đã cảm nhận được sự dày vò và áp lực của một người vợ quân nhân.
Đột nhiên cô cũng không muốn ngồi không như vậy đợi, ngồi không là dày vò người nhất, cô cũng phải tìm chút việc để làm.
Cô tạm biệt Lưu Phụng Mai lại kêu Vương Á Nam chăm sóc mẹ cho tốt, còn cô dẫn Toa Toa đi tìm Kim Đan.
Tổ thông tin liên lạc của đám người Kim Đan phải duy trì liên lạc thông suốt bất cứ lúc nào, cho nên không cần đi cứu người.
Lâm Tô Diệp kêu cô ta tiếp tục giúp chăm Toa Toa. Toa Toa vừa ngoan vừa đáng yêu, không khóc không náo còn biết tự mình vẽ tranh rất đẹp, Kim Đan vô cùng thích cô bé.
“Chị dâu, chị cứ làm việc đi.”
Lâm Tô Diệp chủ động đi tới tổ tuyên truyền, cô tìm lãnh đạo của bộ phận tuyên truyền xin một ít bút vẽ và màu nước, cô muốn góp một phần sức lực của mình vẽ lại loại cảnh tượng này.
Cô phát hiện ra mình đang dạt dào cảm xúc, khi cảm xúc tràn đầy là muốn vẽ tranh, cũng có thể vẽ ra tác phẩm vượt xa trình độ.
Tổ tuyên truyền cũng đang sắp xếp cho nhân viên tuyên truyền đi tới hiện trường.
Quân khu lớn như bọn họ có một truyền thống chính là ghi lại, viết văn, chụp ảnh, vẽ tranh về các chuyện lớn trong quân khu rồi tập trung triển lãm, để người hiểu về một vài tình hình của chiến sĩ bình thường, sĩ quan và nhân viên công tác.
Bây giờ tuy rằng tổ tuyên truyền có máy ảnh nhưng chụp ra đều là ảnh đen trắng, hơn nữa rất kén chọn môi trường chụp, dưới tình huống đối tượng di chuyển và trời mưa chụp ra hoàn toàn không rõ, rất mờ ảo.
Nên truyền thống của bộ phận tuyên truyền chính là vẽ màu tranh tuyên truyền.
Lần này cùng nhau lên núi có ba nhân viên phụ trách viết bài và ba người phụ trách vẽ tranh, ngoài ra đều được phòng y tế điều đi hỗ trợ.
Khi Lâm Tô Diệp nói với tổ trưởng tổ tuyên truyền, đối phương có hơi do dự, ngược lại không phải sợ Lâm Tô Diệp giành công mà là cảm thấy cô là một người nhà tới thăm người thân đi cứu người ở tiền tuyến sốt một, lỡ như có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, làm sao anh ta giải thích với đoàn trưởng Tiết được.
Vừa vặn chính ủy viên Kim đi tới, trước đó sư trưởng Lục mời ăn cơm ở nhà ăn, ngày đó ông ta đi tới bộ quân sự họp nên không có ở nhà, sau đó nghe sư trưởng Lục và tham mưu trưởng nói về người nhà của Tiết Minh Dực, cũng có ấn tượng đối với bọn họ.
Lúc này ông ta nhìn thấy Lâm Tô Diệp cũng không ngờ một người vợ trẻ xinh đẹp yêu kiều lại hăng hái như thế, nên ủng hộ: “Cho cô ấy đi, để cô ấy đi qua cùng quân.”
Lâm Uyên Tinh cũng đi tới với bộ dạng tích cực xin chiến: “Thủ trưởng, nhân viên tuyên truyền Lâm Uyên Tinh thỉnh cầu được đi cứu viện ở tiền tuyến.”
Tổ trưởng tổ tuyên truyền liếc mắt nhìn cô ta, trước đó anh ta sắp xếp cho nhân viên tuyên truyền đi tới tiền tuyền cũng không thấy cô ta chủ động xin đi giết giặc, ngược lại lúc này lại tích cực.
Lại liên tưởng đến những lời mà Lưu Phụng Mai chửi mắng đó, anh ta có hơi bất mãn.
Anh ta nói: “Đồng chí Lâm Uyên Tinh, tổ tuyên truyền chúng ta đã có vài nhân viên tuyên truyền đi rồi, cô ở nhà làm tốt công tác thủ vững đi.”
Lâm Uyên Tinh im lặng rồi ừm một tiếng, chậm rãi rời đi.
Lâm Tô Diệp cầm cọ vẽ, màu nước, giấy và giá vẽ mà tổ trưởng tổ tuyên truyền đưa cho, ngoài ra còn có một vài cây chì màu và chì than…
Tổ trưởng tổ tuyên truyền đựng vào một túi dụng cụ cho cô, nhắc nhở cô: “Đồng chí Lâm Uyên Tinh, cô không phải nhân viên tuyên truyền chính thức nhưng tôi vẫn phải nói nguyên tắc của nhân viên tuyên truyền cho cô biết.”
Lâm Tô Diệp nghiêm túc lắng nghe.
Tổ trưởng tổ tuyên truyền nói: “Ghi lại hình ảnh chân thật, có thể đả động đến cô, không cần phóng đại cũng không cần lảng tránh, đả kích cô một cách trực diện nhất.”