Chương 334: Chấn động
Lâm Tô Diệp cái hiểu cái không nhưng vẫn gật đầu, cô cũng chỉ biết mô phỏng theo chứ không biết tự sáng tác, cho nên không cần lo lắng cô sẽ vẽ lung tung.
Mấy ngày này không sờ vào bút vẽ cô vẫn luôn ngứa tay, cầm bút chì màu xanh đỏ của Toa Toa vẽ vài bức ký họa, có Tiết Minh Dực bế Toa Toa, có Tần Kiến Dân và cô út cùng sóng vai, có đội cảnh vệ luyện tập, cũng có những người khác, vì không phác họa chi tiết mà chỉ ký họa hình dáng cho nên vẽ rất nhanh, dự định sau khi về sẽ hoàn thiện sau.
Cô đeo cặp đeo chéo lên vai, đội mũ lên đầu, cùng vài vệ sĩ ở phòng y tế leo lên xe tải giải phóng có lều, bên trên còn có vài chiến sĩ ở tổ cảnh vệ viên.
Ánh mắt của mọi người đều rất nặng nề, nói chuyện cũng thấp giọng nhỏ nhặt, không một ai nói giỡn.
Từ bộ chỉ huy sư đoàn phải lái rất xa mới đến vị trí sửa đường hầm.
Đó là một khu xây dựng có rất nhiều người sống, có công nhân, nông dân, cán bộ, kỹ sư, lính công trình đặc biệt phụ trách xây dựng, rải rác ở những ngọn núi khác nhau để mở đường hầm, sửa đường cái, rải đường sắt…
Quân khu mà đám người Tiết Minh Dực đang ở cũng phối hợp công tác với bọn họ, ví dụ như khi cần phá núi sẽ điều pháo binh đi phối hợp, có tình huống đặc biệt cần làm gấp công trình, sư đoàn của bọn họ cũng sẽ sắp xếp binh lực tới giúp.
Lâm Tô Diệp cảm thấy mình ngồi xe xóc nảy đến mức ê cả mông, đầu óc ong ong, không biết thể trạng kéo chân này có thể kiên trì đến khi tới nơi được không, cuối cùng xe cũng dừng lại.
Có lính thông tin liên lạc phất cờ hiệu kêu bọn họ dừng xe, phía trước có đá rơi xuống chắn đường, toàn bộ xe chỉ có thể dừng lại, tất cả thành viên đi bộ tiến vào.
Bên đường có mấy chiếc xe tải đỗ đấy, còn có cả xe Jeep, bây giờ đang được người chỉ huy lùi lại để mở rộng đường xuống núi.
Đám người Lâm Tô Diệp chỉ có thể đi bộ vào, ngược lại những người khác còn đỡ nhưng cô chưa từng chịu khổ lớn như vậy, ngồi xe đã xóc nảy không chịu được, lúc này đến túi dụng cụ trên người cũng cảm giác như nặng ngàn cân.
Lúc này một lính ở đội cảnh vệ chạy qua, chủ động nói với Lâm Tô Diệp: “Chị dâu, em đeo giúp chị cho.”
Lâm Tô Diệp cũng không phô trương, cảm ơn anh ta.
Chiến sĩ trẻ này không lớn tuổi, dáng người rất cao, thêm một gương mặt em bé non choẹt vừa đáng yêu vừa tuấn tú, rất khiến người yêu mến.
Cậu ta tự giới thiệu với Lâm Tô Diệp: “Chị dâu, em tên Trịnh Viện Triều.”
Lâm Tô Diệp gật đầu.
Cậu ta thấy Lâm Tô Diệp có hơi không đi được mới hơi do dự tỏ ý: “Chị dâu, em có thể cõng chị.”
Lâm Tô Diệp vội đáp: “Không cần không cần, tôi có thể tự mình đi.”
Cô thấy mọi người đều vội vàng tiến lên mà Trịnh Viện Triều lại một mình đi qua đây giúp mình cũng không ổn cho lắm, cô kêu cậu ta đi theo đội, còn cô sẽ tự đi qua đó.
Trịnh Viện Triều thấy cô kiên trì cũng không tiện nói thêm gì nữa mà đeo túi dụng cụ của cô chạy lên trước.
Y tá Tiểu Tôn nói với Lâm Tô Diệp: “Chị dâu, chị đừng để ý, Tiểu Trịnh thật sự chỉ muốn báo ơn thôi, chẳng qua đoàn trưởng Tiết không cho cậu ấy nhắc tới nên cậu ấy cũng không dám nói.”
Lâm Tô Diệp nhìn cô ta với vẻ ngạc nhiên.
Tiểu Tôn đáp: “Sở dĩ cánh tay của đoàn trưởng Tiết bị thương là vì hai tháng trước khi diễn tập đã cứu Tiểu Trịnh. Tiểu Trịnh vô cùng tự trách, đoàn trưởng Tiết ra lệnh cho cậu ấy không được nhắc tới nữa, cũng không cho phép nhắc tới với người khác. Ngoài ra không ai được phép nhắc lại chuyện này. Các chị tới đây mấy ngày này, Tiểu Trịnh luôn muốn nói lời cảm ơn với chị mà lại sợ đoàn trưởng Tiết mắng. Cậu bé đó hả, chỉ là một đứa trẻ thôi.”
Lúc này Lâm Tô Diệp mới cảm thấy mình đã hiểu lầm Tiểu Trịnh mấy rồi, vốn còn tưởng thanh niên này thấy cô lớn lên xinh đẹp mới chủ động xum xoe, vừa nghĩ như vậy lại thấy mặt mình có hơi dày.
Nghĩ đến Tiết Minh Dực tuy rằng là một người khó hiểu nhưng thật ra lại cống hiến thầm lặng, anh quan tâm săn sóc cô, không ngờ đến bộ đội cũng suy nghĩ chu toàn cho các chiến sĩ nhỏ, cô cảm thấy đã hiểu anh thêm vài phần, trong lòng cũng thích anh hơn một chút.
Anh là một người đàn ông tốt cũng là một đoàn trưởng tốt.
Đợi chân của Lâm Tô Diệp đã đi đến chết lặng cuối cùng cũng tới nơi cần đến, thấy tình hình trước mắt cô vô cùng chấn động.