Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 335 - Chương 335. Xông Pha Lên Trước

Chương 335. Xông pha lên trước Chương 335. Xông pha lên trước

Chương 335: Xông pha lên trước

Các quân trang màu xanh giống như domino trực tiếp chui vào trong đường hầm xảy ra tai nạn, hai người một nhóm tiếp sức chuyển đá sạt lở và người bị thương ra bên ngoài, người mệt ngã xuống thì người phía sau sẽ lên thay.

Bên ngoài đã có một nhóm công nhân bị thương nằm đó, quân y Trần và vài quân y, y tá khác đang khẩn trương cứu viện, binh lính hiểu băng bó cũng đang giúp đỡ.

Cô nhìn thấy cô út đang giúp khiêng người bị thương. Cô út sức lớn, khi khiêng người bị thương dứt khoát nhanh nhẹn, sẽ không khiến bọn họ bị thương lần hai.

Lâm Tô Diệp nhìn thấy túi dụng cụ của mình ở chỗ quân y Trần.

Cô quan sát cẩn thận, nghe thấy quân y Trần nói cũng may bọn họ đều đội mũ bảo hiểm, tuy rằng cơ thể bị va đập nhưng phần đầu cũng không bị thương nặng, bảo toàn một mạng.

Lúc này mũ bảo hiểm thiếu thốn, rất nhiều loại đều là hàng mây tre, tuy rằng so ra kém hơn mũ bảo hộ hợp kim nhưng cũng có thể bảo vệ nhất định cho các công nhân viên.

Cô không tìm mấy người Tiết Minh Dực và Tần Kiến Dân, thậm chí ngay cả đoàn trưởng pháo binh và đoàn trưởng ba cũng không thấy.

Có người nhìn thấy cô nói với cô mấy đoàn trưởng đều vào đường hầm.

Một kỹ sư già nước mắt nước mũi giàn dụa, lau nước mắt nói không nên cho mấy người bọn họ vào, nếu như bọn họ lại gặp thêm chuyện gì không hay xảy đến đều sẽ là tổn thất của quân đội, tổn thất của quốc gia.

Chính ủy viên Phùng nói với ông ta với vẻ mặt nặng nề: “Chúng tôi là bội đội nhân dân, chức vụ chỉ là phục vụ nhân dân tốt hơn, nhân dân gặp nạn chúng tôi lý ra nên xông pha tới trước.”

Không có các nói người làm lính thì nên xông tới tiền tuyến còn sĩ quan thì nên ở phía sau, đặc biệt là đoàn trưởng và sĩ quan bên dưới, bọn họ đều là gương cho binh sĩ.

Chính ủy viên Phùng ở bên ngoài chịu trách nhiệm điều hành, phối hợp chặt chẽ với tình hình trong đường hầm, còn phải kêu người chú ý cẩn thận tình hình bên trên đường hầm, một khi phát hiện ra có nước ngấm khác, dù sạt lở một chút cũng phải lập tức báo cáo.

Lâm Tô Diệp không trải tranh ra vẽ, hình ảnh ở hiện trường đã in sâu vào tâm trí cô, cô cầm bút nhanh chóng phác thảo và vẽ khung sườn, muốn ghi lại từng ngóc ngách một.

Đường hầm sâu hoắm đó bên trong tối đen, chỉ có một chút ánh sáng lập lòe chiếu sáng nơi đó.

Sâu trong nơi tối tăm ấy giống như dã thú ăn thịt người nhưng cũng mang theo hy vọng của con người, mong sao mọi chuyện suôn sẻ, thuận lợi, hy vọng nó có thể kiên trì, vững vàng không sụp nữa.

Chồng cô đang ở trong đó, anh và các chiến hữu của anh đang ở bên trong.

Cô dùng cọ vẽ cầu nguyện cho bọn họ, mong đợi, hy vọng bọn họ bình an.

Mong rằng toàn bộ người bị thương đều không gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Cô đang lúc tâm trạng kích động lại nhìn thấy Lâm Uyên Tinh và một nhân viên tuyên truyền khác đi qua.

Lâm Uyên Tinh nói với nhân viên tuyên truyền đó: “Tôi phụ trách viết bản thảo còn cô vẽ tranh minh họa, đến khi đó nhất định phải tuyên truyền sự tích này cho toàn bộ quân.”

Lâm Tô Diệp không để ý tới cô ta, trong trường hợp này nói chuyện nhiều, giọng nói hơi lớn một chút cũng trông có vẻ không hợp cảnh, là không tôn trọng hiện trường chiến sự.

Bọn họ cũng không biết đã bận bao lâu, trời lại đổ mưa tầm tã, bộ đội gần đó và khu công nhân cũng nhao nhao phái người mang bánh ngô và bánh mì tới.

Chính ủy viên Phùng kêu người phát đồ ăn cho người bị thương và các quân y, y tá, rồi lại phát cho các chiến sĩ tới tiếp tế cứu người, cuối cùng phát lương thực cho người trợ giúp bên ngoài.

Lâm Tô Diệp cầm cái bánh bao lại cảm thấy dạ dày bị chặn, không nuốt trôi được, chỉ miễn cưỡng ăn vài miếng.

Khi đổ mưa, chính ủy viên Phùng đưa áo mưa cho cô, Lâm Tô Diệp dùng để bọc tranh và màu nước, còn mình đội mũ càng tiện lợi hơn.

Vì hầm sập hơi sâu đã khiến việc cứu viện trở nên khó khăn hơn rất nhiều, tiến triển cũng không thể nhanh đến vậy.

Buổi tối các chiến sĩ đều qua đêm trong núi, trước khi bọn họ tới đã đóng gói hành lý, thói quen của bọn họ là mang bao hành lý trên lưng mỗi khi đi xa làm nhiệm vụ.

Chung quanh tạm thời được dựng không ít lều trại, lều vải, còn có vài kỹ sư dẫn các công nhân xây dựng tạm lán cỏ nghỉ chân, bây giờ đều chèn kín người.

Các công nhân cũng đưa đệm chăn, áo tơi và đồ che mưa tới.

Chính ủy viên Phùng đặc biệt cho Lâm Tô Diệp một chiếc chăn mang từ bộ chỉ huy sư đoàn tới.

Bình Luận (0)
Comment