Chương 336: Sập
Lâm Tô Diệp lại không ngủ được, cô cũng không cởi quần áo, chân đau dữ dội không dám cởi giày mà trực tiếp trùm chăn lên, dựa vào ánh sáng của đèn bão hoàn thiện bức tranh của mình.
Các chiến sĩ đó thay ca nghỉ ngơi, có người ra ngoài đã mệt đến mức ngủ mê man, không quan tâm trời có đang mưa hay không.
Lâm Tô Diệp vẽ cả bọn họ vào tranh.
Mấy người Tiết Minh Dực và Tần Kiến Dân vẫn chưa ra ngoài khiến cô có hơi lo lắng, nhưng lại kêu mình đừng lo lắng, nói với mình đó là trách nhiệm mà bọn họ phải gánh vác, cho dù bọn họ ra ngoài cũng chỉ sợ bọn họ sẽ không yên tâm.
Không biết là lúc nào rồi, cô đang mơ màng ngủ một giấc đột nhiên nghe thấy có người hô: “Đường hầm lại sập rồi!”
Lâm Tô Diệp sợ giật nảy mình, ngồi bật dậy: “Sập ở đâu?”
Cô đứng dậy định lao ra ngoài, lại lập tức đâm vào trong lòng người đàn ông đang sải bước tới, trên người anh dính đầy bùn đất, cả người vô cùng bẩn lại chính là người mà cô đang thương nhớ.
Cô lập tức ôm anh thật chặt, không muốn buông ra nữa.
Tiết Minh Dực bị cô khiến cho có hơi không biết phải làm sao, anh vừa ra khỏi đường hầm đã được chính ủy viên Phùng nói Lâm Tô Diệp đang ở bên này, anh nghĩ cô chắc hẳn đã ngủ mới đi qua xem một chút, nào ngờ vừa đến cổng lều đã bị cô đâm vào lòng.
Sức cô nhỏ ngược lại không thể đâm ngã anh, nhưng trên người anh nhem nhuốc cũng không dám ôm cô.
Anh gần như đã ở một ngày một đêm trong đường hầm, lúc này mệt đến mức cổ họng khô rát, giọng nói vô cùng khàn: “Đừng sợ, anh không sao.”
Lâm Tô Diệp bật khóc lại có hơi ngại ngùng, cô cọ nước mắt lên áo anh, kết quả bị bùn đất trên áo anh cọ vào sườn mặt phát đau, thuận tiện cọ cả mặt toàn bùn.
Thấy gương mặt vốn trắng nõn của cô lập tức trét một tầng bùn, Tiết Minh Dực không nhịn được mà bật cười.
Lâm Tô Diệp tự mình lau nước mắt, kết quả càng lau lại phát hiện ra bùn trên mặt càng nhiều.
Cả người Tiết Minh Dực toàn bùn cũng không tiện lau cho cô, kêu cô đi ra ngoài rửa một chút.
Lâm Tô Diệp trực tiếp mặc kệ, giúp anh cởi áo kêu anh nghỉ ngơi một lúc: “Người bị thương đều được cứu hết ra ngoài rồi sao?”
Tiết Minh Dực không còn sức để gật đầu: “Ừm.”
Lần đầu tiên anh hưởng thụ sự chăm sóc của vợ, mệt mỏi cũng tan biến đi không ít.
Lâm Tô Diệp lại hỏi Tần Kiến Dân, cô vẫn luôn không nhìn thấy anh ta đâu nên cũng rất lo lắng.
Tiết Minh Dực: “Không sao.”
Anh mặc áo may ô và quần xà lỏn nằm trong ổ chăn mà vợ đã ngủ, nắm tay Lâm Tô Diệp, vừa nhắm mắt đã ngủ ngay.
Lúc này Trịnh Viện Triều ở bên ngoài nhẹ giọng hỏi: “Chị dâu, cho đoàn trưởng Tiết ăn chút gì đó đi.”
Lâm Tô Diệp nhỏ giọng đáp: “Anh ấy ngủ rồi, làm phiền cậu chuẩn bị ít nước giúp chị được không?”
Rất nhanh Trịnh Viện Triều đã dùng mũ giáp nửa đầu đựng nước mang tới.
Lâm Tô Diệp lấy khăn tay của mình ra, thấm nước lau bùn trên mặt và tay cho Tiết Minh Dực. Tay trái của anh bị thương, vốn miệng vết thương đã khép miệng kết quả bây giờ lại nứt ra, chỉ dùng băng vải quấn qua loa.
Cô kêu người mời quân y tới băng lại giúp anh.
Quân y Trần cũng mệt không chịu được, dù sao bác sĩ và y tá ở quân khu có hạn, còn có vài người vợ quân nhân và đồng chí nữ tuyên truyền đều được mượn tới làm y tá.
Anh ta nhìn vết thương của Tiết Minh Dực mà nhíu mày: “Vết thương vỡ miệng lại chảy máu, cũng may không nghiêm trọng cho lắm, không cần khâu lại.”
Lâm Tô Diệp: “Quân y Trần, có người nào… chưa cứu ra không?”
Cô hy vọng toàn bộ người ở đây đều không sao và đều không mất đi sinh mệnh, dù bị thương vẫn sẽ tốt hơn.
Quân y Trần đáp: “Cô yên tâm, đám người đoàn trưởng Tiết cứu viện kịp thời nên không có thương vong ai cả. Vốn có sáu người bị thượng nặng nhưng vì đám người Đoàn trưởng Tiết đều biết cấp cứu, kịp thời xử lý vết thương đều giữ được một mạng, bây giờ người bị thương nặng đã được tiếp sức đưa xuống núi, đưa về bệnh viện Quân Giải Phóng, sẽ không sao đâu.”
Lâm Tô Diệp thở phào nhẹ nhõm, lập tức nở nụ cười, hai tay chắp lại: “Thật sự cảm ơn quân giải phóng.”
Quân y Trần nói: “Đồng chí Lâm Tô Diệp, chồng cô là người tốt, cô cũng là người tốt.”
Xưa nay Lâm Tô Diệp được người khen xinh đẹp, dịu dàng, hoặc là bị người chửi là hồ ly tinh, tham ăn lười làm, dựa vào chồng, nhưng chưa từng có người nào khen cô như vậy.
Cô có hơi ngại ngùng.
Quân y Trần nở nụ cười, tạm biệt rồi rời đi trước.