Chương 337: Không nên đến
Lúc này Lâm Tô Diệp mới nhớ ra mặt mình vẫn chưa rửa, nhưng cô thật sự quá buồn ngủ, cuối cùng cũng không rửa mặt mà ôm Tiết Minh Dực ngủ bên cạnh anh.
Biết mọi người đều bình an, biết tất cả đều sẽ khỏe lại nên cô ngủ cũng vô cùng yên tâm.
Chất lượng giấc ngủ của Tiết Minh Dực tốt, sau ba tiếng anh tỉnh lại, trời cũng tờ mờ sáng.
Anh nhìn thấy Lâm Tô Diệp cuộn mình ngủ bên cạnh, trên gương mặt trắng trẻo của cô vẫn còn vết bùn đã khô, mệt đến mức mắt thâm quầng.
Anh nhìn mà đau lòng khó nhịn, cúi đầu hôn cô một cái, sau đó nhẹ nhàng giúp cô lau bùn trên mặt, tuy rằng không sạch nhưng chung quy sẽ không dính bùn nữa, lại giúp cô cởi giày.
Khi cởi giày cô nhíu mày kêu đau một tiếng, lúc này Tiết Minh Dực mới nhìn thấy tất trên chân cô dính màu máu, vì thể chất như của cô chạy đường núi xa như vậy chỉ sợ hai chân đều bị mài nát rồi.
Tất dính lên chân không thể cưỡng chế cởi ra, bằng không sẽ kéo rách một tầng da.
Anh phẩy quần áo của mình mặc lên rồi rời khỏi lều cỏ, phát hiện chính ủy viên Phùng đã chỉ huy người cả đêm vận chuyển người cần tới bệnh viện xuống núi, những công nhân khác thì trở về nơi đóng quân nghỉ ngơi, bây giờ phần lớn người ở nơi này đều là chiến sĩ đoàn một và đoàn hai, ngoài ra còn có tổ cảnh vệ và nhân viên hậu cần được bộ chỉ huy sư đoàn phái tới chi viện.
Anh muốn đi tìm quân y và y tá giúp Lâm Tô Diệp khám chân, lại thấy Lâm Uyên Tinh đang ở chỗ quân y Trần, chân cô ta bị thương, bị mũi đá sắc cứa rách một lỗ đang chảy máu.
Tiết Minh Dực hơi nhíu mày, quay đầu tìm người khác, chỉ thấy Tần Kiến Dân và đoàn trưởng pháo binh đang bàn chuyện, cô út đang ở bên cạnh mọi người há to mồm cắn bánh bao nguội.
Tiết Minh Dực gọi doanh trưởng ba của mình qua, nghiêm túc nói: “Tại sao cho nhân viên tuyên truyền đi vào nơi nguy hiểm?”
Thêm phiền!
Doanh trưởng ba rất oan ức, liếc mắt nhìn Lâm Uyên Tinh nghĩ lẽ nào đoàn trưởng thương cô ta sao? Không thể nào, vợ đoàn trưởng Tiết còn đang ở đây cơ mà.
Anh ta nhỏ giọng giải thích cho mình: “Đoàn trưởng, chúng tôi không cho cô ta vào nhưng cô ta cứ đòi vào trong, nói muốn xem chiến trường mà các chiến sĩ chiến đấu, như vậy mới viết ra bài văn hay hơn, sinh động chân thật hơn, còn nói nhân viên tuyên truyền nên vào sâu trong chiến trường, không thể trốn ở phía sau ngủ được, như vậy có thể vẽ ra được tác phẩm gì?”
Lời này rõ ràng đang ngấm ngầm ám chỉ chị dâu mà.
Sắc mặt của Tiết Minh Dực trầm như nước: “Bên đó là trận địa của các cậu, cậu cho một tuyên truyền viên lẫn vào trong còn có lý? Về viết kiểm điểm!”
Doanh trưởng ba lập tức nghiêm người chào: “Rõ!”
Tiết Minh Dực: “Làm loạn!”
Bộ đội bọn họ có quy tắc, bất cứ người nào cũng không được đi làm chuyện mà mình không thành thạo, tránh cho bị thương rước thêm phiền phức cho tập thể. Tuyên truyền viên cũng giống như hậu cần, bọn họ chỉ cần ở bên ngoài phục vụ và quan sát mà không cần tiến vào tiền tuyến nguy hiểm nhất, tránh kéo chân tập thể.
Anh đặc biệt không thích loại người không tuân theo kỷ luật, không biết nặng nhẹ.
Nói xong anh đi ngay, trở về lều trực tiếp ôm Lâm Tô Diệp xuống núi.
Tần Kiến Dân và cô út nhìn thấy anh cũng lập tức chạy qua.
Cô út đã ngủ một giấc lại ăn vài cái bánh bao nguội, lúc này tinh thần dồi dào, cũng không cảm thấy mệt nữa.
Người đã cứu ra hết rồi, sau đó cũng không còn việc bọn họ có thể làm, vẫn nên về nghỉ ngơi trước.
Doanh trưởng ba nhịn rồi lại nhịn cuối cùng không nhịn nổi nữa, mới chạy tới bên quân y Trần nói với Lâm Uyên Tinh: “Cô tuyên truyền viên này, cô không nghe lời khuyên của chúng tôi cứ nhất định đòi đi vào bên trong quan sát, kết quả tự làm mình bị thương, không những chiếm dụng quân y chăm sóc cô, còn hại bị đoàn trưởng của chúng tôi dạy dỗ chúng tôi thất trách bỏ trận địa, vẫn mời cô lấy đây làm bài học, sau này đừng thể hiện như vậy nữa!”
Nói xong anh ta soạt cái nghiêm người chào, sau đó chạy đi.
Dù sao đoàn trưởng cũng không phải thương Lâm Uyên Tinh mà là ghét bỏ cô ta là phiền phức quấy rầy, anh ta cũng làm càn một phen.
Lâm Uyên Tinh tức đến mức vết thương vừa ngừng chảy máu lại bắt đầu chảy máu.
Quân y Trần: “Uyển Tinh, doanh trưởng ba người ta nói không sai, cô không nên vào nơi này, thứ này sạt lở tiếp thật sự rất nguy hiểm.”
Còn dễ rước tới phiền phức cho người ta.
Lâm Uyên Tinh oan ức đến mức nước mắt cũng chảy ra, cô ta chủ động lên tiền tuyến thu thập tài liệu thực tế viết bản thảo có gì không đúng sao?