Chương 338: Ngứa tay bất cứ lúc nào
Lẽ nào phải giống như Lâm Tô Diệp cái gì cũng sợ, trốn ở phía sau trơ mắt nhìn? Ngay cả trong đường hầm thế nào cô cũng không dám vào, còn tính là tuyên truyền viên vẽ tranh tuyên truyền gì?
Cô là tới giả bộ lấy danh tiếng tốt sao?
Sau đó cô ta nhìn thấy Tiết Minh Dực bế Lâm Tô Diệp xuống núi, Tần Kiến Dân và cô út còn đang ở bên cạnh vừa nói vừa cười, mấy người thoạt nhìn vô cùng thoải mái.
Cô ta lại ở đây rơi nước mắt, không người nào quan tâm!
Tuy rằng đường hầm xảy ra sạt lở lần hai nhưng vì mấy đoàn trưởng như Tiết Minh Dực chỉ huy thích đáng, cứu người kịp thời nên lần sạt lở thứ hai không tạo thành thương vong gì cả.
Người trong vụ sạt lở lần một cũng được cứu ra hết, sáu người bị thương nặng và mấy chục người thương nhẹ ở các mức độ khác nhau, nhưng không có ai chết hết.
Công trình xây đường hầm cần dừng tạm thời, kỹ sư và các cán bộ phải bàn bạc cách giải quyết phía sau, những chuyện này đám người Tiết Minh Dực không hiểu cho nên tạm thời rút lui.
Nếu đến khi đó bộ quân sự có lệnh, yêu cầu sư đoàn hai bọn họ phối hợp với công trình xây dựng đường hầm vậy bọn họ sẽ lại chạy qua đây tham gia xây dựng sản xuất.
Lâm Tô Diệp đã tỉnh, phát hiện Tiết Minh Dực đang bế mình xuống núi, cô lập tức lo lắng: “Tay anh!”
Giọng nói của Tiết Minh Dực khàn khàn: “Không sao.”
Cơ thể anh anh biết, bị thương da thịt hoàn toàn không có gì, vốn dĩ đã đỡ hơn nhiều rồi.
Tần Kiến Dân cười đáp: “Hay là tôi làm cái cáng khiêng em dâu xuống núi.”
Trên người có đao quân, trực tiếp chặt vài cành củi rồi lại dùng dây thừng buộc vào là có thể dùng.
Lâm Tô Diệp mất mặt muốn chết, mình tới vẽ tranh kết quả lại vẽ mình thành chiến sĩ thương tật, thật mất mặt biết bao.
Cô nhất định đòi Tiết Minh Dực thả mình xuống, cũng không phải mình không kiên trì được, làm sao có thể yếu ớt trước mặt anh như vậy được?
Cô út cho rằng cô ngại mới bảo: “Chị dâu, em bế chị cho.”
Lâm Tô Diệp rúc đầu vào ngực Tiết Minh Dực, khỏi cần!
Đi một đoạn đường, bọn họ nhìn thấy có người lái xe Jeep và xe tải lên, hóa ra có người dẫn đội cả đêm xử lý đất đá lở, khôi phục đường đi cho xe.
Để an toàn, có lính công trình đội mũ giáp cầm xẻng công binh đang kiểm tra thể núi dọc theo đường núi xem nơi nào không chắc chắn có khả năng sẽ sạt lở bùn đất.
Trịnh Viện Triều lái xe Jeep lên, nhảy xuống xe cười bảo: “Đoàn trưởng Tiết, đoàn trưởng Tần, em giúp các anh lái xe lên đây rồi.”
Tiết Minh Dực gật đầu: “Vậy quay đầu về trước tiếp tục lái xuống đi.”
Quay đầu ngay đường cái trên núi là kỹ thuật sống, phải to gan và kỹ thuật tốt mới được.
Trịnh Viện Triều đáp một tiếng, lập tức chạy đi quay đầu, rất nhanh đã lái xe về.
Khoảng thời gian này cậu ta đã khổ luyện lái xe. Người ở tổ cảnh vệ bọn họ đều có khả năng bị chọn đi làm cảnh vệ viên kiêm tài xế của thủ trưởng.
Tiết Minh Dực đặt Lâm Tô Diệp và túi dụng cụ của cô lên xe, ra hiệu cho Tần Kiến Dân ngồi ghế phụ lái.
Cô út ngồi bên cạnh Lâm Tô Diệp,
Trên đường Tần Kiến Dân không nhịn được mà nhìn cô út qua giương chiếu hậu rồi lại nhìn Lâm Tô Diệp và Tiết Minh Dực.
Cuối cùng anh ta lặng lẽ quan sát Tiết Minh Xuân, nếu như có thể làm đối tượng của anh ta thật sự rất tốt!
Cầu còn chẳng được.
Nhưng trải qua một sự cố đường hầm này anh ta lại có hơi sợ.
Tối qua anh ta vừa nghĩ đến kết đối tượng với Tiết Minh Xuân không tệ, kết quả trời đổ mưa dẫn đến đường hầm sạt lở, điều này… cho dù là trùng hợp cũng hơi tà ma.
Lỡ như thật sự liên lụy đến Tiết Minh Xuân vậy mình… chẳng phải chính là tội nhân lớn của nhà họ Tiết hay sao?
Anh ta cảm thấy Tiết Minh Xuân thật sự rất tốt, cô gái này gan lớn, không sợ hãi, không sợ trời không sợ đất, cho dù thật sự có quỷ phỏng chừng cô ấy cũng có thể vả cho một cái chết ngay.
Ở cùng cô ấy thật sự vô cùng có cảm giác an toàn.
Hơn nữa cô ấy hào sảng không câu nệ tiểu tiết, không giống vài người phụ nữ khôn khéo tính toán lòng dạ hẹp hòi đó, chỉ cần hiểu được tính cách của cô ấy, đừng động vào vảy ngược của cô ấy thì trên cơ bản cô ấy sẽ không tính toán.
Ừm, chính là phải kháng đòn vì cô ấy có thể ngứa tay bất cứ lúc nào, muốn tìm người đánh nhau.
Nếu như cô ấy làm đối tượng của anh ta, anh ta chắc chắn không nỡ để cô ấy tìm người đàn ông khác đánh nhau, vậy thì phải tự mình tiếp.