Chương 339: Không đau đến vậy
Anh ta liên tiếp nhìn như vậy cô út cũng cảm giác được, cô ấy nghiêng người tới trước nói với Tần Kiến Dân: “Về đánh nhau không?”
Tần Kiến Dân: “Em không mệt sao?”
Cô út: “Tối qua mệt thật nhưng ngủ một giấc ăn thức ăn cũng đã đỡ hơn, em trẻ mà, hồi phục nhanh hơn anh một chút.”
Tần Kiến Dân có hơi lạnh lòng, nghĩ đến mình còn lớn hơn người ta hơn mười tuổi, lẽ nào thật sự có hơi già sao?
Anh ta quay đầu nhìn Tiết Minh Dực, sẽ không đâu, nhìn mặt của lão Tiết cùng lắm là hai mươi ba hai mươi bốn, mình giống cậu ta cũng cùng lắm hai mươi ba hai mươi bốn, sẽ không quá hai mươi lăm đâu.
Nhưng tính cách của tdm trầm lặng nhìn giống như năm mươi, còn mình lại giống như hai mươi.
Khà khà, vẫn còn rất trẻ.
Trở về cách bộ chỉ huy đoàn gần hơn, Tiết Minh Dực vội xử lý chân cho Lâm Tô Diệp nên kêu Trịnh Viện Triều lái xe tới bộ chỉ huy đoàn.
Anh có ký túc xá hai phòng ở bộ chỉ huy đoàn, đây là đãi ngộ của đoàn trưởng, rộng hơn ở bộ chỉ huy sư đoàn rất nhiều.
Anh xuống xe trước, còn muốn bế Lâm Tô Diệp ra ngoài nhưng Lâm Tô Diệp từ chối.
Thật ngại quá thể!
Để người nhìn thấy còn ra thể thống gì nữa!
Tự cô xuống xe, lúc này mới phát hiện ra chân đau như kim chích, ôi…
Dưới chân cô mềm nhũn, bàn tay to của Tiết Minh Dực vung một cái đã ôm được cô, sau đó trực tiếp bế lên.
Cảnh vệ đứng gác ở bộ chỉ huy đoàn mím môi nhịn cười, đợi bọn họ đi vào lại liếc mắt ra hiệu cho nhau.
Tiết Minh Dực kêu quân y ở bộ chỉ huy đoàn đưa hòm thuốc tới, rồi lại kêu Tần Kiến Dân đi cùng cô út tới nhà ăn gọi cơm.
Anh đích thân xử lý vết thương cho Lâm Tô Diệp tránh cho người khác sẽ làm đau cô.
Anh vốn sức rất lớn, không chế không tốt rất dễ làm cô bị thương, nhưng sau này anh đặc biệt luyện tập cách khống chế lực đạo nhỏ, bây giờ có thể cầm trứng gà chơi trong tay một ngày cũng không bóp nát.
Anh liếc mắt nhìn Lâm Tô Diệp: “Sẽ hơi đau.”
Anh dùng nước ấm ngâm cả chân lẫn tất của cô vào trong. Nước ấm thấm vào vết thương có tác dụng kích thích nhất định tới vết thương đã kết vảy.
Lâm Tô Diệp đau đến hít ngược một hơi, cắn răng mím môi, đôi mắt còn trừng to.
Tiết Minh Dực nhìn động tác y chang Tiểu Lĩnh của cô mà không khỏi bật cười.
Lâm Tô Diệp đau đến mức ứa nước mắt, nhỏ giọng bảo: “Trên người anh nhiều vết thương như vậy phải đau đến cỡ nào?”
Cô may vá bị mũi kim đâm còn thấy đau, trên người anh nhiều vết sẹo như thế, cũng không muốn nghĩ cẩn thận.
Tiết Minh Dực: “Đàn ông da dày thịt béo, không đau đến vậy.”
Anh trực tiếp cầm kéo giúp cô cắt tắt.
Lâm Tô Diệp còn muốn ngăn anh: “Đừng cắt hỏng, tất đang đẹp của em!”
Tiết Minh Dực: “Ngón chân đều lộ ra vài cái rồi.”
Cô vẫn luôn bận rộn, ở nơi gập ghềnh không bằng phẳng đi tới đi lui, tất đã mài nát cả ra rồi.
Lâm Tô Diệp than thở, vẫn có thể sửa được, mua đôi tất vất vả lắm đó.
Tiết Minh Dực nhanh nhẹn cắt của cô: “Trở về anh đền cho em vài đôi.”
Anh cẩn thận kéo tất đã cắt xuống, nhìn tình hình trên chân cô mà đôi mày nhíu chặt lại.
Bản thân anh bị thương nặng đến đâu cũng không kêu đau nhưng nhìn thấy những vết máu trên đôi chân trắng nõn của cô, có vài nơi đã mài đến bật máu là trái tim anh lại đau đớn.
Anh tìm kim dùng lửa hơ qua, chọc bọt nước chưa vỡ cho cô rồi lại cầm băng vải sạch hút nước, rắc thuốc bột sau đó dùng vải băng quấn vài vòng, tạm thời chỉ như vậy.
Lâm Tô Diệp: “Anh băng như vậy cho em, trở về không phải người ta sẽ đánh giá em sao?”
Cô học giọng điệu nói chuyện hơi nhàm chán: “A, các ngươi xem vợ của đoàn trưởng Tiết kìa, thật yếu đuối, đi có một chuyến đã băng chân lại không thể đi đường rồi, biết cô ta là đi vẽ, không biết còn tưởng cô ta đi chuyển đá.”
Tiết Minh Dực lại bị cô chọc cười, khoang ngực phát ra tiếng cười trầm thấp.
Anh duỗi tay cởi cúc áo giúp cô.
Lâm Tô Diệp nhìn anh với vẻ đề phòng: “Anh chú ý ảnh hưởng.”
Tiết Minh Dực đáp với vẻ bất đắc dĩ: “Em mệt quá rồi, ngủ một lúc đi.”
Cô coi anh thành gì vậy, mệt một ngày một đêm rồi lẽ nào còn có thể làm gì sao?
Quần áo của Lâm Tô Diệp cũng không sạch sẽ, bên trên toàn là bùn nhão đã khô một nửa.
Lâm Tô Diệp cởi quần áo của mình xuống, kéo cái chăn đã gấp thành miếng đậu phụ bọc mình vào.
Chăn của Tiết Minh Dực có lính cần vụ thường xuyên phơi nắng, anh cũng chú ý vệ sinh cho nên chăn sạch sẽ, không có mùi bụi.