Chương 341: Khi nào em tòng quân?
Tần Kiến Dân phản ứng nhanh, sải một bước dài bổ tới, bàn tay to túm soạt một cái kéo quần áo của đầu bếp xuống, sau đó vừa lôi vừa kéo dập tắt ngọn lửa.
Cái tạp dề cháy rụi.
Đầu bếp đau lòng để trần cánh tay nhảy dựng lên: “Ôi giời ơi cái tạp đề của tôi, đây là tạp dề tổ truyền của chúng tôi đó.”
Ánh mắt anh ta nhìn Tần Kiến Dân có hơi oán giận.
Tần Kiến Dân: … Anh lén nghe anh còn có lý!
Anh ta xem như đã hiểu ra rồi, anh ta muốn lấy vợ thật sự không dễ dàng, nước sôi lửa bỏng quá.
Anh ta thấy Tiết Minh Xuân hoàn toàn không hiểu tình cảm nam nữ, kết đối tượng với cô ấy, cô ấy sẽ đồng ý, mà không kết thì cô ấy cũng không để tâm. Đây rõ ràng là do cô ấy không hiểu cũng không có hứng thú, phỏng chừng ở trong mắt cô ấy ngoại trừ mẹ cô ấy và chị dâu ra, anh cô ấy cũng không tính là gì.
Ôi, thật chạnh lòng.
Bỏ đi, cô gái nhỏ chưa hiểu biết, nếu cứ nhất định kết đối tượng anh ta sẽ có cảm giác tội lỗi rất lớn, cứ cảm thấy lừa cô gái nhỏ vậy.
Vẫn nên để cô ấy trưởng thành hơn một chút trước đã.
Cô út nhìn lông tơ dày đặc trên bụng của đầu bếp cũng bị lửa đốt, không nhịn được mà bật cười ha ha, không hề xấu hổ chút nào.
Ngược lại đầu bếp vốn không ngại ngùng lại vội vàng cầm cái áo choàng ngắn bị Tần Kiến Dân kéo rách khoác lên: “Cô… cô đừng giở trò lưu manh nhá.”
Cô út ước lượng nắm tay, cười đáp: “Anh đừng sợ, ai giở trò lưu manh tôi đánh người đó.”
Tần Kiến Dân thấy cô ấy đã ăn xong rồi còn thừa lại một ít, tự mình trực tiếp ăn hết canh rau bánh mì, lại chọn hai món đặc biệt cho Tiết Minh Dực và Lâm Tô Diệp, lát nữa kêu đầu bếp gọi người đưa tới.
Anh ta hỏi cô út: “Mệt rồi, đi ngủ một lúc đi.”
Cô út: “Ăn no quá, tay cũng hơi ngứa, chúng ta đi tới sân huấn luyện xem được không?”
Lần trước cô ấy tham quan bộ chỉ huy đoàn đã cảm thấy nơi này chơi vui hơn bộ chỉ huy sư đoàn rồi, ở đây điểm huấn luyện vô cùng nhiều.
Tần Kiến Dân: “Các chiến sĩ đều mệt nên lúc này không huấn luyện, hôm nay chỉnh lý nội vụ và học văn hóa chính trị.”
Cô út: “Vậy em đi xem.”
Tần Kiến Dân đi cùng cô ấy, cố hết sức chỉ dẫn một chút chuyên ngành cho cô ấy, tránh cho cô ấy sức lớn chỉ dựa vào cậy mạnh sẽ bị thương.
Đợi Lâm Tô Diệp lại tỉnh dậy đã gần đến hoàng hôn, cảm giác đau ngứa dưới chân cũng rõ ràng hơn.
Tiết Minh Dực đã dậy làm việc nửa ngày, thấy cô tỉnh rồi kêu người bưng cơm canh nóng lên ăn với cô một ít.
Anh lấy một bộ quân trang có chiều cao tương tự cho cô, kêu cô mặc lên, đồ bẩn đã giặt mang đi phơi khô rồi.
Lúc này Lâm Tô Diệp mới cảm thấy đói cồn cào, chỉ gắp rau ăn hết một cái bánh bao to. Ăn xong lại uống ít nước đã cảm thấy no căng, muốn xuống đi lại.
Cô xỏ giày lên.
Tiết Minh Dực: “Chân không đau sao?”
Nếu là bản thân anh đây hoàn toàn không tính là bị thương, nếu là người khác nói đau chân với anh, anh cũng chỉ cảm thấy đối phương yếu ớt, nhưng vì là Lâm Tô Diệp nên anh mới cảm thấy chắc chắn rất đau.
Lâm Tô Diệp: “Mụn nước trên chân chọc vỡ xong đã tốt hơn rồi, không đau nữa.”
Người có làn da mềm mại rất dễ mài ra mụn nước, đây là chuyện không có cách nào cả.
Lâm Tô Diệp vừa đứng ở trong sân bộ chỉ huy đoàn đã có ba gia đình chạy qua.
Bọn họ đều mang quà tới cho cô, có trứng gà, có mì, còn có kẹo, đều rất nhiệt tình.
Lâm Tô Diệp biết là người nhà của đám người doanh trưởng đoàn một.
Nghe Tiết Minh Dực nói khu tập thể gia đình của bộ chỉ huy đoàn không ở đây mà cách đây vài dặm, vì ít người nên sáp nhập chung với thôn xóm gần đó.
Xem ra bọn họ đặc biệt tới thăm mình, cô có hơi ngại ngùng, cảm thấy rước thêm phiền phức cho người ta.
Có một cô vợ cười ha ha hỏi Lâm Tô Diệp: “Em gái, khi nào em tòng quân? Đến khi đó chúng ta có thể làm bạn.”
Một người vợ khác lén kéo cô ta một cái kêu cô ta đừng nói linh tinh, vợ đoàn trưởng Tiết người ta tòng quân cũng chắc chắn sẽ ở bộ chỉ huy sư đoàn, làm sao có khả năng tới bộ chỉ huy đoàn ở?
Bộ chỉ huy đoàn ở chung với doanh trại, không cho phép có người nhà thậm chí ngay cả lính nữ cũng không có.
Lâm Tô Diệp nói với bọn họ vài câu, lại nói đến chuyện đường hầm.
Một cô vợ tuổi tác hơi lớn đáp: “Loại chuyện này ở lâu rồi sẽ thường thấy. Cho dù đường hầm không sao nhưng có đôi khi dân chúng trong thôn xảy ra chuyện, bọn họ cũng đi quản. Nhà ai lạc mất con, người đi lạc, trâu cừu mất đều sẽ tìm bọn họ giúp đỡ. Đoàn trưởng của chúng ta đặc biệt kêu tổ trinh sát đoàn phụ trách mấy việc này, nói huấn luyện bản lĩnh trinh sát của bọn họ, ha ha.”
Thời gian không còn sớm, ba cô vợ lại tạm biệt cùng nhau trở về nhà.