Chương 448: Tố cáo
Các xã viên đều rất khó hiểu, một người đang yên đang lành sao lại gãy cột sống liệt nửa người dưới? Còn bị người ném ở đầu đường, đây là tình huống gì?
Lưu Thuận Phát không phải người tốt đẹp gì nên người xem náo nhiệt là nhiều, nhưng Tần Cối còn có đến hai ba người bạn tốt, hiển nhiên cũng có người quan tâm gã ta.
Mọi người ba chân bốn cẳng khiêng gã ta về, bọc chăn, rót nước gừng, tưới nước gừng, bác sĩ chân đất lại đút vài viên thuốc cho anh ta, chỉ là vẫn còn hôn mê, xem chừng phải làm ấm thêm vài tiếng nữa.
Chủ nhiệm trị an hỏi vợ của Lưu Thuận Phát rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì, nghi ngờ là vợ Lưu Thuận Phát muốn hại chết chồng mình.
Vợ của Lưu Thuận Phát gào khóc: “Trời đất quỷ thần ơi, chắc chắn là quả phụ Lâm đó rồi, ngày nào cô ta cũng liếc mắt quyến rũ chồng chúng tôi, hai người họ đã sớm ăn nằm với nhau rồi…”
Trái tim của Lâm Thành Tài lập tức vọt lên tận cổ.
Vợ của Lưu Thuận Phát khóc đến chết đi sống lại, cứ quả quyết đổ cho quả phụ Lâm là cô ta quyến rũ chồng mình đi, ai ngờ chồng mình lại bị người đánh gãy cột sống, trần chuồng ném trên đường lớn như vậy.
Lâm Tô Diệp vây xem mà chẳng hiểu gì, hỏi Châu Kim Tỏa và cha Lâm: “Cha mẹ, đây…”
Nghe không hiểu.
Châu Kim Tỏa: “Chúng ta cứ xem thôi.”
Không lên tiếng nhưng xem náo nhiệt.
Lâm Thành Tài kéo cánh tay của Lâm Tô Diệp cùng nhau đi xem.
Lâm Tô Diệp liếc mắt nhìn anh ta: “Em làm gì thế?”
Lâm Thành Tài: “Chị không cảm thấy có hơi lạnh sao?”
Mới sáng sớm, mặt trời vẫn chưa lên.
Vợ của Lưu Thuận Phát vợ tố cáo, chủ nhiệm trị an và đại đội trưởng dẫn người đi tới nhà quả phụ Lâm xem có thể tìm ra áo quần của Lưu Thuận Phát và những bằng chứng khác hay không.
Kết quả bọn họ vừa vào cửa đã thấy quả phụ Lâm tóc tai bù xù chạy ra, quỳ trong sân gào khóc.
Quả phụ Lâm: “Chính phủ, tôi muốn tố cáo tối qua Lưu Thuận Phát cầm dao cưỡng hiếp tôi, tôi không nghe theo thì anh ta uy hiếp giết con gái tôi… cầu xin chính phủ làm chủ, bắn chết tên lưu manh này!”
Trái tim của Lâm Thành Tài “tõm” cái rơi về bụng.
Quả phụ Lâm khóc như đứt từng khúc ruột, trông thật đáng thương.
Vợ Lưu Thuận Phát lao vào trong nhà quả nhiên tìm ra được quần áo của Lưu Thuận Phát, cô ta khẳng định là hai người bọn họ tư thông, chắc chắn là quả phụ Lâm có nhân tình khác rồi cùng người ta hại Lưu Thuận Phát.
Các xã viên xem náo nhiệt ríu rít lời gì cũng có.
“Hỏi hàng xóm thử xem!”
Cán bộ đại đội đi tìm hàng xóm của quả phụ Lâm, đáng tiếc hai người già rất nặng tai, cũng không nghe thấy gì cả.
Châu Kim Tỏa nói với Lâm Tô Diệp, quả phụ Lâm là người trong họ, đợt mùa thu chia lương thực bà ấy còn giúp quả phụ Lâm gánh lương thực nữa.
Bà ấy mắng: “Chắc chắn là bị thằng súc sinh Lưu Thuận Phát đó ép rồi.”
Ông trời có mắt khiến gã ta bại liệt, không thể làm điều gian ác được nữa.
Có người bàn luận: “Các người nói xem liệu cái thứ khốn nạn Lưu Thuận Phát đó có hại hai đứa con gái nhỏ nữa không?”
Châu Kim Tỏa mắng: “Đừng có đi khắp nơi tự làm mất mặt nữa, đang yên đang lành hắt nước bẩn gì lên người con gái nhỏ nhà người ta? Ngoại trừ nói láo ra có phải không có chỗ nào giống người không?”
Người đó bị mắng đến tối tăm mặt mũi, ảo não trốn đi, chỉ sợ Châu Kim Tỏa đánh anh ta.
Châu Kim Tỏa lớn giọng, vừa hô như vậy mọi người đã biết ý, không cho phép liên lụy vớ vẩn đến con nhà người ta, làm hỏng thanh danh của người ta.
Quả phụ Lâm nghe được mà rất cảm động, quỳ xuống đất dập đầu: “Cầu xin chính phủ làm chủ, tên súc sinh Lưu Thuận Phát này nên bị bắn chết.”
Sau khi cô ta lấy lại bình tĩnh mới hối hận tại sao tối qua lại bị Lưu Thuận Phát dọa sợ, cô ta chắc hẳn nên liều mạng với anh ta, anh ta thật sự dám giết người chắc?
Khi ấy cô ta sợ đến ngu người, chỉ sợ gã ta thật sự giết con gái nên chỉ có thể nén giận, cầu xin anh ta đã đắc thủ thì đi mau, ai ngờ tên súc sinh này còn muốn ngày nào cũng tới.
Ông trời có mắt, tên súc sinh này tự có trời thu phục.
Vợ của Lưu Thuận Phát đi lên sỉ nhục cô ta: “Cô với gian phu hại chồng tôi, cô còn muốn bắn chết ai?”
Chủ nhiệm Hội phụ nữ vội vàng gọi Châu Kim Tỏa và hai người phụ nữ khác kéo vợ Lưu Thuận Phát ra.
Chủ nhiệm trị an hỏi quả phụ Lâm: “Tối qua đã xảy ra chuyện gì, cô hẳn phải biết chứ?”
Lưu Thuận Phát gãy cột sống sau này nửa người dưới bại liệt, đại tiểu tiện mất không chế, ở đây toàn là dấu vết.
Rõ ràng anh ta đã bị người kéo lê chân trên đường tới nơi này.