Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 449 - Chương 449. Đoàn Trưởng Tiết Viết Thư Tình 1

Chương 449. Đoàn trưởng Tiết viết thư tình 1 Chương 449. Đoàn trưởng Tiết viết thư tình 1

Chương 449: Đoàn trưởng Tiết viết thư tình 1

Quả phụ Lâm muốn nói không biết hiển nhiên người ta sẽ không tin.

Lâm Thành Tài lại bắt đầu khẩn trương, trái tim lại mắc lên cổ họng, dỏng lỗ tai lên nghe.

Quả phụ Lâm khóc tức tưởi nói lại chuyện hôm qua.

Cô ta cũng không biết là ai, chính là sau nửa đêm Lưu Thuận Phát đang uy hiếp cô ta, đột nhiên có một bóng đen không tiếng động bước vào, túm cổ họng của Lưu Thuận Phát bắt anh ta lại, rồi húc đầu gối lên đánh một cách dứt khoát nhanh gọn như vậy.

Rắc một tiếng, cột sống của Lưu Thuận Phát đã gãy rồi.

Khi Lâm Thành Tài nghe cô ta nói trong đầu hiện ra hình ảnh tối qua, tiếng rắc đó làm cột sống của anh ta cũng đau theo.

Chủ nhiệm trị an hỏi bóng đen đó thế nào, có biết là ai không.

Lâm Thành Tài khẩn trương đến mức theo bản năng siết chặt ngón tay lại.

Lâm Tô Diệp bị anh ta túm mà đau, nhíu mày hỏi: “Em làm gì thế?”

Lâm Thành Tài: “Chị, em hơi sợ.”

Lâm Tô Diệp giống như lúc nhỏ vỗ về an ủi anh ta như vậy.

Quả phụ Lâm vừa khóc vừa miêu tả: “Cao lắm, phải cao đến nóc nhà ấy chứ, ít nhất…” Anh ta nhìn một người cao lớn trong đám người, hô: “Phải cao như vậy.”

Người đàn ông đó cao gần một mét chín, bị cô ta chỉ như vậy cũng sợ hãi vội vàng xua tay: “Không phải tôi nha, tối qua tôi vẫn luôn ngủ ở nhà.”

Vợ anh ta cũng nhanh chóng làm chứng cho anh ta.

Về chuyện ai làm, mọi người đều mồm năm miệng mười cũng không đoán ra được nguyên cớ.

Chủ nhiệm trị an nhìn quả phụ Lâm: “Cô cẩn thận nhớ lại một chút xem, không thể giả bộ ngớ ngẩn.”

Quả phụ Lâm: “Tôi nào có dám đâu, tôi nhìn thấy gì thì nói cái đó thôi, đúng rồi…”

Cô ta như nhớ lại gì đó, sắc mặt trắng bệch.

Mọi người cũng bị cô ta làm cho thần kinh căng lên như dây đàn, chủ nhiệm trị an quát hỏi: “Cái gì? Mau nói!”

Quả phụ Lâm hỏi do dự rồi cũng chậm rãi đáp: “Tôi… ngày nào tôi cũng thắp hương cho chồng, chỉ… chỉ mong có thể nằm mơ thấy anh ấy.”

Mọi người lập tức rùng mình, cảm thấy căn nhà này của quả phụ Lâm thật dày đặc âm khí.

Tuy rằng mấy năm trước phá tứ cựu, phá mê tín phong kiến nhưng mê tín cũng như nỗi sợ hãi ở trong lòng người, nào có dễ phá như vậy?

Bí thư đại đội quát: “Không cho phép tuyên truyền phong kiến mê tín.”

Chủ nhiệm trị an lại hỏi vài câu, quả phụ Lâm nói đi nói lại, mọi người càng nghe càng run rẩy, sống lưng lạnh toát.

Nghe cô ta nói giống như chồng cô ta về vậy?

Lưu Thuận Phát cao một mét bảy sáu, cân nặng vào khoảng bảy mươi lăm ký, ai có thể tùy tiện bóp cổ anh ta, nhấc anh ta lên dùng đầu gối húc gãy cột sống chứ?

Cũng không phải là một cây gậy đánh!

Đây không phải do người làm, chắc chắn không phải người làm!

Lâm Tô Diệp cũng theo bản năng kéo chặt áo bông, chuyện này nghe qua mơ hồ ảo diệu, cô quay đầu nhìn thấy sắc mặt Lâm Thành Tài càng không ổn: “Em sợ sao?”

Lâm Thành Tài rùng mình một cái: “Sợ!”

Bóng ma trong lòng hình như càng nặng hơn rồi.

Tuy rằng bản thân Lâm Tô Diệp cũng có hơi sợ hãi nhưng vẫn nói: “Nhìn chút tiền đồ này của em đi.”

Lúc này có người chạy tới hô: “Lưu Thuận Phát tỉnh rồi, anh ta tỉnh rồi!”

Chủ nhiệm trị an hỏi anh ta: “Anh ta nói ai làm?”

Lâm Thành Tài lập tức khẩn trương, nhìn chằm chằm vào người đó.

Vẻ mặt của người đó khó hiểu: “Anh ta… anh ta tỉnh rồi hô to có quỷ, có quỷ!”

Các xã viên lập tức bùng nổ, càng cảm thấy là chồng của quả phụ Lâm.

Chủ nhiệm trị an: “Thế này không phải nói vớ vẩn sao?”

Các xã viên lại cảm thấy là thật, mẹ ơi, thật dọa người! Xem ra đúng thật là chồng của quả phụ Lâm không yên lòng nên trở về xử lý Lưu Thuận Phát đây mà.

Có người nhỏ giọng nói: “Cũng may không phải mấy ngày giỗ bảy ngày đó, nếu như là mấy ngày đó đảm bảo đã đánh chết Lưu Thuận Phát rồi. Bây giờ thời gian lâu rồi phỏng chừng cũng không còn sức lớn như vậy nữa.”

Còn có người phụ họa anh ta.

Cuối cùng cán bộ đại đội bàn bạc, kêu quả phụ Lâm và vợ Lưu Thuận Phát tự giải quyết, muốn báo cáo công xã thì vẫn như thế cả thôi.

Báo công an, phỏng chừng sẽ phải bắn chết Lưu Thuận Phát, nhưng cột sống của anh ta đã gãy rồi, bác sĩ chân đất nói chắc chắn không chữa khỏi được, gã ta cũng đã nhận được bài học nên có bắn chết hay không tác dụng cũng không lớn.

Cho dù công an tới cũng chưa chắc có thể tra ra là ai làm, dù sao có không ít xã viên cũng nghiêng về phía chồng của quả phụ Lâm hơn.

Lúc này nhân thủ ở cục cảnh sát không đủ, một huyện cũng chỉ có một cục cảnh sát cùng lắm là mười người, bên dưới có vài công xã, trước mắt công xã vẫn chưa có đồn công an mà chỉ có tổ chức dân binh, cho nên nông thôn xảy ra án lớn gì đều là tổ dân binh công xã phụ trách, nhỏ thì là chủ nhiệm trị an đại đội dẫn người tự mình xử lý.

Bình Luận (0)
Comment