Chương 450: Đoàn trưởng Tiết viết thư tình 2
Mấy người chủ nhiệm trị an và cán bộ đại đội cũng chỉ là người bình thường, không có bản lĩnh tra án gì cả, cùng lắm là can xã viên đánh nhau mà thôi.
Loại án kiện mơ hồ này hiển nhiên ông ta không giải quyết được.
Kết hợp với lời của quả phụ Lâm và bản thân Lưu Thuận Phát, chủ nhiệm trị an lại cảm thấy không có gì để điều tra nữa, có lẽ chính là… ôi.
Thời buổi này điều tra hình sự không phát triển, nhân thủ công an cũng không đủ, rất nhiều án mạng ở nông thôn đều không thể giải quyết, càng huống chi án này Lưu Thuận Phát chưa chết, bản thân gã ta nói năng lung tung, người khác còn có thể nói gì?
Vợ Lưu Thuận Phát lại không chịu, cô ta khóc nghiêng trời lệch đất: “Sao lại không quản? Là nghiệp của thiên sát nào! Sao mệnh tôi lại khổ như vậy giời ơi, xui quẩy tám đời…”
Chồng bị hại thành như vậy sau này không thể làm việc kiếm công điểm được nữa, cô ta còn phải bưng bô đổ bô hầu hạ, sao mệnh cô ta lại khổ như vậy.
Châu Kim Tỏa không nhịn được mà chửi: “Muốn nhà nước quản chứ gì? Vậy thì kéo ra ngoài bắn bỏ đi! Bắn chết rồi cô càng vui hơn, không cần cô hầu hạ cũng không phí lương thực nhà cô nữa.”
Châu Kim Tỏa có một quan niệm đơn giản, một gia đình nếu có một người là hạt giống hỏng mà người trong nhà không trói buộc khuyên nhủ anh ta, vậy người trong nhà cũng không phải cái thứ gì tốt.
Lưu Thuận Phát làm những chuyện xấu này, vợ anh ta không những không chửi anh ta, ngược lại toàn chửi người khác, cũng không phải là thứ hay ho gì.
Châu Kim Tỏa nói như vậy, những người phụ nữ khác cũng phụ họa theo.
“Đúng đó, Lưu Thuận Phát không ra thể thống gì nhưng cô cũng sai!”
Vợ Lưu Thuận Phát: “Sao lại chửi tôi? Sao đều chửi tôi hết thế? Anh ta là do cha sinh mẹ dưỡng, chửi tôi làm gì? Anh ta tằng tịu với góa phụ sao còn chửi tôi?”
Cô ta thấy mọi người đều không đồng cảm với mình, tức anh sách vừa chửi mát vừa chạy đi.
Mọi người chỉ cảm thấy vui sướng, đặc biệt là người ngày thường có mâu thuẫn với Lưu Thuận Phát lại càng cảm thấy giải hận hơn.
Niềm vui của Châu Kim Tỏa cũng không hề che giấu, mọi người đều biết gia đình bà ấy có thù với Lưu Thuận Phát, nếu như bà ấy không vui người khác cũng không tin.
Bà ấy còn khuyên quả phụ Lâm: “Báo công an cùng lắm chỉ bắn chết anh ta, lãng phí đạn cũng tiện cho anh ta.”
Mọi người nói: “Đúng đó, cứ để anh ta liệt đi, cũng không thể làm chuyện xấu được nữa, tự làm tự chịu!”
Nếu như người ngoài vào nhà cưỡng hiếp, không bắt được hung thủ mọi người còn sợ hãi kinh ngạc.
Nhưng bây giờ đã biết là Lưu Thuận Phát, anh ta còn gãy cột sống liệt nửa người dưới đã chịu sự trừng phạt rồi, các xã viên cảm thấy quá hả lòng hả dạ, không còn gì phải sợ nữa.
Cũng không ai nổi giận mà náo nhiệt giống như xem đại hội xét xử công khai phán xét tội nhân của công xã.
Quả phụ Lâm cúi đầu cảm ơn mọi người, lại ra sức cúi thấp đầu chỉ sợ mọi người coi thường mình.
Châu Kim Tỏa hô: “Nhà hai Lâm, cô không cần cảm thấy mất mặt, cô cứ coi như bị chuột cắn đi, có gì mà phải mất mặt?” Bà ấy quay đầu nói với xung quanh: “Nếu như ai vì chuyện này mà đàm tiếu về nhà hai Lâm, sỉ nhục cô ấy, vậy chính là gây khó dễ với Châu Kim Tỏa tôi, đừng trách tôi đánh anh ta, tôi cũng nói thẳng ở đây luôn.”
Tính cách của bà ấy đanh đá mạnh bạo, thích bênh vực kẻ yếu, ghét nhất chính là ỷ mạnh hiếp yếu.
Lúc đầu bà ấy làm con gái ở nhà mẹ đẻ, trẻ tuổi vô cùng có sức, cũng là một bà trùm ở Châu Gia Quan Trang, các thanh niên đều phục bà ấy, cho nên nhà họ Lâm xảy ra chuyện bà ấy có thể về nhà mẹ đẻ gọi người tới.
Cũng vì bà ấy dám bênh vực lẽ phải cho nên các xã viên ở Lâm Gia Đồn cũng phục bà ấy, từng chọn bà ấy làm đội trưởng đội sản xuất vài năm.
Hiển nhiên bà ấy đồng cảm sâu sắc với quả phụ Lâm nên chủ động bảo vệ.
Người tin phục bà ấy đều bày tỏ thái độ ngay tại trận, người không phục cũng không dám lộ ra ngoài mặt.
Quả phụ Lâm liên tục cảm ơn mọi người.
Lâm Thành Tài hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, yên tâm rồi.
Về phần Lưu Thuận Phát ngược lại là chết hay sống thì Lâm Tô Diệp cũng không hề quan tâm chút nào cả, theo quan điểm của cô Lưu Thuận Phát chính là một tên cặn bã, sống cũng không cống hiến được gì cho xã hội mà chỉ có phiền phức thôi.
Cô đoán vợ Lưu Thuận Phát cũng sẽ không để Lưu Thuận Phát sống quá lâu, tùy tiện bỏ đói có thể sống đến cuối năm đã tốt lắm rồi.
Đại đội trực tiếp kết thúc án, các xã viên cũng nhao nhao về nhà nấu cơm.