Chương 471: Được chọn làm cán bộ 3
Buổi tối, Lâm Tô Diệp lén cho cha Lâm mười đồng tiền, kêu ông gom lại phòng lúc nguy cấp trong nhà cần dùng.
Tính cách của cha Lâm tỉ mỉ, nghĩ ngợi rất nhiều, thích lo trước tính sau, không giống Châu Kim Tỏa nước đến chân mới bắt đầu nhảy.
Ông ấy có một thói quen tích kho bạc nhỏ, chính là lấy một phần tiền trong nhà ra, gửi cố định, trừ phi gặp chuyện lớn còn lại đều không động vào khoản tiền này.
Lúc nhỏ Lâm Tô Diệp biết thói quen này của cha mình, cha Lâm cũng chỉ nói với mỗi mình cô kho bạc nhỏ của mình ở đâu chứ không cho ba đứa con trai biết, vì lúc nhỏ Lâm Thành Tài cũng nghịch ngợm, biết được sẽ lén đi trộm.
Cha Lâm cũng không muốn cho Châu Kim Tỏa biết, sau khi bà ấy biết, gặp được chút chuyện cần tiền bà ấy sẽ muốn lấy ra tiêu sạch.
Khi Lâm Tô Diệp gả đi cha Lâm lén lút cho cô hai mươi đồng tiền dành dụm, đó chính là tiền gom mấy năm trời của ông ấy.
Sau này Lâm Thành Tài có tiền trong tay, cha chồng và Tiết Minh Dực đều cho cô tiền, cô lại trả cho cha Lâm, mỗi lần về nhà mẹ đẻ cũng lén cho ông ấy vài đồng giúp ông ấy gom.
Mới đầu cho một hai đồng, sau này cho năm đồng, lần này cho mười đồng.
Cha Lâm ngại nhiều không chịu nhận.
Lâm Tô Diệp lén nói với ông ấy mình đã nhận được một khoản tiền mà Tiết Minh Dực cho mượn về, bây giờ dư dả lắm, cuối cùng ông ấy mới vui vẻ nhận.
Ngày hôm sau ăn xong bữa sáng, Lâm Thành Tài đi tới công xã tiễn đám người Lâm Tô Diệp ngồi xe về nhà.
Nửa đường phải đổi một chuyến xe, đợi về đến Đại Dương Loan cũng đã giữa trưa.
Toa Toa vẫn ngồi trong cái sọt mà cô út gánh như cũ, một đầu còn lại đựng quà mà bà ngoại cho và một tảng đá.
Lâm Tô Diệp theo lệ thường kêu hai đứa trẻ đi thăm trí thức Cố trước, tặng ít tép khô, trứng vịt muối và hai cái bánh bao cho anh ta.
Trí thức Cố đang biên soạn quyển sách nhỏ về gia súc, hoa màu, các bệnh thường gặp và cách xử lý ở đại đội Đại Dương Loan, quyển đầu tiên đã sớm viết xong xuôi, toàn công xã đều sao chép, công xã lại kêu anh ta viết quyển thứ hai.
Thấy hai bé trai trở về anh ta rất vui vẻ, lập tức lấy mứt táo và gạo nếp mà mình quý trọng ra cho bọn trẻ mang về, đây đều là quà cảm ơn anh ta nhận được khi đi tới đại đội khác giúp người ta.
Đại Quân: “Trí thức Cố, chú ăn đi, nhà bọn cháu có.”
Cậu bé cảm thấy trí thức Cố quá khổ, rõ ràng đầy một bụng văn hóa lại bị ép đi chăn heo chăn trâu, ngày nào cũng bận rộn nhưng lại quanh năm suốt tháng không được ăn no. Một năm này nếu không phải mẹ thường xuyên tiếp tế cho anh ta thì đảm bảo sau này anh ta vẫn một ngày chỉ ăn hai bữa, một bữa năm sáu phần no như năm ngoái. Cậu bé vốn âm thầm đồng cảm với trí thức Cố, bản thân có chút đồ ăn ngon còn muốn mang cho anh ta nên làm sao còn nỡ ăn của trí thức Cố nữa?
Trí thức Cố lại có suy nghĩ giống với cậu bé, vì thích hai bé trai này nên luôn muốn moi tim móc phổi cho bọn trẻ, cứ hễ có được chút đồ ngon đồ chơi ở nơi khác đều muốn để lại cho hai đứa trẻ.
Đại Quân và Tiểu Lĩnh là nơi gửi gắm và sự dịu dàng mà anh ta tìm lại được trong cuộc sống rời xa cha mẹ, không thể tiếp tục đi học nữa, nên có tốt thế nào cũng thấy không đủ.
Anh ta tươi cười dịu dàng, đôi mắt trong trẻo: “Đây là đồ ăn vặt của trẻ nhỏ, các cháu ăn sẽ khiến chú còn vui hơn tự mình ăn.” Anh ta giơ bánh bao mà bọn trẻ tặng: “’Đối với chú mà nói, đây chính là vị thuốc hay cứu mạng, giúp người lúc khó khăn.”
Tiểu Lĩnh cười ha ha nói: “Trí thức Cố, chú ăn đi, sau này cháu sẽ kêu bà nội xào rau cho chú ăn.”
Năm nay khoai lang được mùa lớn, đặc biệt khoai lang đào được sau tiết sương giáng, trên cơ bản đều cất vào hầm, mùa đông luộc ăn, luộc rồi phơi khô rồi lại cho đồ khô vào nồi xào ăn, đều là mỹ vị hết.
Mùa đông chính là thời điểm tốt để phơi khoai và đậu.
Hai bé trai và trí thức Cố nói chuyện một lúc, vẫn còn mong mỏi về nhà tìm bà nội nên vội vàng tạm biệt rời đi trước.
Lâm Tô Diệp và cô út dẫn Toa Toa về nhà trước, cũng không dừng lại đợi. Nhưng hai bé trai một đường chạy như bay, trên cơ bản về nhà cùng một lúc với bọn họ.
Hai bé trai vừa vào trong ngõ đã chạy thẳng về nhà, Đại Quân không lên tiếng, Tiểu Lĩnh thì lại hô to gọi nhỏ: “Bà nội, bà nội, chúng cháu về nhà rồi đây!”