Chương 472: Được chọn làm cán bộ 4
Khi còn ở nhà bà ngoại bọn trẻ toàn tâm toàn ý chơi với người nhà họ Lâm, nhưng một khi phải về nhà dọc đường đi bọn trẻ đã nhớ bà nội rồi.
Bà Tiết đang ở trong nhà nhớ cháu trai đây.
Mới đầu ban ngày bà ta đi tìm các chị em dâu nói chuyện và khâu đế giày, buổi tối ép anh ba Tiết học hành, ngược lại cũng không sao cả.
Đến ngày thứ ba không thấy cháu trai lớn đã bắt đầu cả người không còn sức, ăn cơm không ngon, ngủ không yên, học cũng không còn hăng hái.
Mấy ngày này bí thư Dương có chuyện hay không đều tới nhà bà cả, bà Tiết để tránh hiềm nghi nên không chịu gặp, chỉ đành đóng cửa sân trốn trong nhà đọc sách học chữ.
Bà ta vừa nghĩ đến cháu trai vừa học, đọc một lúc lại nhớ, rồi lại nhìn chữ mà mấy ngày nay anh ba Tiết viết, xấu quá, thật sự không nhìn nổi, viết thua xa Đại Quân, cũng không có cách nào so với Tiểu Lĩnh.
Cứ như vậy đi qua đi lại bà Tiết đã bắt đầu lau nước mắt, cả người u ám hẳn đi, căn nhà vốn sáng sủa cũng có cảm giác trở nên lạnh lẽo và áp lực.
Lúc này bà ta nghe thấy giọng của hai đứa cháu trai vụt cái đứng bật dậy lập tức mặt mày hớn hở, tinh thần phấn chấn như đổi một con người khác, căn nhà vốn lạnh lẽo cũng ấm áp hơn.
Bà ta liên tục đáp, chạy bước nhỏ ra đón: “Cháu trai của bà về rồi.”
Ba người hội hợp trong sân, Tiểu Lĩnh nhào vào trong lòng bà Tiết gọi bà nội không ngừng.
Bà Tiết ôm Tiểu Lĩnh rồi lại ôm Đại Quân, xoa đầu xoa lưng, nước mắt đã tuôn như mưa.
Cô út: “Ôi, con nói bà cụ nhà mẹ, mẹ làm sao thế? Bọn con mới ra ngoài có vài ngày mà mẹ đã thế này rồi?”
Bà Tiết vội lau nước mắt: “Hô to gọi nhỏ không có lễ phép, còn không phải tôi bị gió thổi vào mắt hay sao?” Bà ta vội vàng hỏi Lâm Tô Diệp với vẻ lấy lòng: “Ông bà thông gia vẫn khỏe cả chứ, cậu út bên đó xem mắt thế nào rồi” Rồi lại hỏi thăm các anh trai chị dâu và đám trẻ.
Lâm Tô Diệp cười đáp: “Khỏe, đều khỏe cả ạ, bọn họ cũng hỏi thăm mẹ.”
Tiểu Lĩnh: “Bà nội, ông ngoại cháu còn nói nếu như sau này chúng cháu đi tới nhà bà ngoại ở thì dẫn cả bà đi cùng, như vậy mới yên tâm, không cần ai nhớ ai nữa.”
Bà Tiết nhìn Lâm Tô Diệp với vẻ ngạc nhiên, mình được chào đón như vậy sao? Cũng chưa từng nghe nói có người nào về nhà mẹ đẻ còn dẫn cả mẹ chồng theo.
Bà ta nhìn Toa Toa ở trong cái sọt đằng tước mới cúi người bế đứa trẻ ra: “Tại trời lạnh quá nên cháu không ngủ được đi, cẩn thận cảm lạnh.”
Toa Toa không ngủ nhưng lắc lư như vậy cũng híp cả mắt, cô bé lôi cái búa gỗ nhỏ ra gõ lên bả vai của bà Tiết, ngoài miệng còn hô: “Xanh xanh, đỏ đỏ, ngứa ngứa, đau đau!”
Tiểu Lĩnh: “Ngốc! Chính là ở đây xanh, ở đây đỏ, ở đây ngứa ở đây đau!”
Toa Toa lè lưỡi với cậu bé: “Lêu lêu.”
Cô bé tới nhà bà ngoại học được cách làm mặt quỷ mới với đám trẻ nhà họ Lâm.
Bà Tiết ôm cháu gái đi vào trong nhà: “Mau, vào nhà ăn cơm trưa thôi.”
Lâm Tô Diệp hỏi bà ta và anh ba Tiết đã ăn chưa.
Bà Tiết: “Đại đội tổ chức đi sửa máng nước, nó ăn sớm rồi qua đó làm việc rồi.”
Cháu trai lớn không ở nhà, bà ta không có khẩu vị khi đối diện với cái thứ phiền lòng như anh ba Tiết nên không ăn.
Bây giờ nhìn thấy cháu trai lớn, bụng của bà ta lại có khẩu vị, chỉ cảm thấy thật đói.
Mọi người ngồi xuống bắt đầu ăn cơm trưa, vậy mà còn có một bát thịt xào dưa muối nữa!
Bà Tiết ra sức gắp thịt cho hai đứa cháu trai, còn gắp vài miếng nửa nạc nửa mỡ cho Toa Toa, tránh cho cô bé không cắn được.
Lâm Tô Diệp ngạc nhiên bảo: “Ôi, bọn con không có ở nhà mà năng lực của bà cụ nhà mẹ cũng rất lớn nha, đây là thịt chia được hay là mẹ đổi được phiếu thịt ở đâu vậy?”
Đây không phải thịt muối mà là thịt tươi, rõ ràng chính là thịt heo mới giết hai ngày trước.
Bà Tiết hừ một tiếng: “Tống Ái Hoa mang đến đấy.”
Tống Ái Hoa?
Mọi người đều nhìn bà ta.
Tiểu Lĩnh vội vàng hỏi: “Bà nội, thím ba cháu làm sao? Không phải nói lấy một đồ tể tái hôn có thịt ăn không cần làm việc sao? Thím ấy có béo không ạ?”
Bà Tiết: “Phi, thím ba cái gì, sau này không cần gọi thím nữa. Xách nửa cân thịt dưỡn da dưỡn dẹo qua nhà mình khoe khoang, bà không cho cô ta được như ý, bà trả tiền nửa cân thịt cho cô ta, cảm ơn cô ta đã tới tận cửa bán thịt, bớt cho bà phải đi mua, còn bớt cho bà phải đi đổi phiếu thịt.”