Chương 473: Được chọn làm cán bộ 5
Nửa cân thịt bảy hào, bà ta nói với Tống Ái Hoa có bao nhiêu thì bà ta lấy bấy nhiêu, có thể đưa tới tận nhà là tốt nhất.
Chiều hôm qua Tống Ái Hoa và anh trai cô ả tới chuyển hộ khẩu cho cô ả có xách theo hai hai miếng thịt, một miếng đi tới đại đội, một miếng tới nhà họ Tiết.
Cô ả tới nhà cũ trước, phát hiện ra anh ba Tiết không ở nhà, hỏi Tiểu Đệ mới biết là ở bên nhà phòng hai nên xách miếng thịt đi qua.
Anh ba Tiết không ở nhà, bà Tiết đang đeo kính lão đọc chữ nhớ cháu trai, nhìn thấy cô ả còn sững sờ, người phụ nữ gầy đen xơ xác trước mắt này là ai đây?
Trước đây Tống Ái Hoa ở nhà họ Tiết lười vẫn hoàn lười, nhưng người cũng không gầy, ngược lại vì tâm nhãn đều dùng vào việc ăn uống, còn không làm việc nhiều cho lắm nuôi ra được một gương mặt tròn xoe.
Sau khi về nhà mẹ đẻ ngày nào cũng ra đồng làm việc phơi nắng, không kiếm được vài công điểm anh trai và chị dâu có ý kiến hiển nhiên không thể ăn no, còn không phải sẽ gầy đi sao?
Tống Ái Hoa thấy bà Tiết thì giở giọng quái đản: “Mẹ, nhờ phúc của mẹ mà bây giờ con ăn được thịt khỏi cần ra đồng đi làm nữa. Còn được hai đứa con gái một đứa con trai miễn phí. Hai đứa con gái không còn nhỏ vừa vặn có thể làm việc nhà, chậc chậc, bây giờ con ấy hả, thật đúng là khỏi cần làm gì hết, chỉ đợi ăn uống thôi.”
Bà Tiết nhìn bộ dáng gầy đen khô đét của cô ta, cô đợi ăn uống rồi ăn thành ra thế này ấy hả?
Phúc này bản thân cô tự giữ lại đi nhé.
Bà ta khách sáo không mặn không nhạt sỉ nhục lại: “Ôi, phúc lớn này của cô thật sự hưởng muộn đấy, nên sớm đi hưởng mới phải. Bây giờ con cái đều có sẵn cả rồi, cũng không cần giả bộ mang thai lừa ăn lừa uống nữa ha.”
Trên mặt Tống Ái Hoa có hơi không nén được giận nhưng vẫn cố chống đỡ: “Tới thăm mẹ thôi, cũng tặng cho mẹ miếng thịt ăn.”
Nghĩ đến ba năm mà mình gả qua đây đó, vì miếng ăn mà ngày nào cũng đi nịnh bợ lấy lòng mẹ chồng, còn phải nhìn sắc mặt phòng hai, loại ngày tháng đó thật sự quá mất mặt.
Đối với bà Tiết mà nói, thịt sao? Tất nhiên là tốt rồi.
Bà ta không lấy không của cô ả, nhà mình cũng không phải không ăn được, nếu như có người bán thịt vậy ngày nào bà ta cũng mua cho cháu trai ăn.
Bà ta đáp: “Chồng mới của cô là người mổ heo, sau này xương heo, nội tạng heo, đuôi heo không dễ bán thì cứ bán cho tôi, nói sao cũng là chất béo cả.”
Nói chồng mới có hơi khiêu khích Tống Ái Hoa, cô ả vẫn quay đầu nhìn: “Sao không thấy anh ba đâu?”
Bà Tiết: “Cô cũng không thể khỏi thế được. Bây giờ thằng ba vô cùng có năng lực, một ngày mười công điểm ổn thỏa.”
Lười gì đó đều là mượn cớ, chỉ cần không phải người như Lâm Tô Diệp thật sự không có sức, không làm được việc thì đều là thiếu chỉnh đốn hết.
Bà Tiết vốn còn nghĩ Tống Ái Hoa thích anh ba như vậy, năm đó vì gả cho anh ta mà còn dám ăn cơm trước kẻng, chắc chắn cũng sẽ chăm chỉ làm việc vì anh ba, một ngày không nói tám công điểm nhưng bảy công điểm chắc hẳn cũng được.
Anh ba có thể từ một ngày kiếm sáu bảy công điểm đến lấy được mười công điểm đã đủ để chứng minh bọn họ chỉ là lười chứ không phải không được, Tống Ái Hoa cũng thế.
Chỉ cần cô ả có thể kiếm đủ bảy công điểm, bà Tiết nghĩ cũng sẽ cho cô ả về đây từ từ sống với anh ba, chứ nào từng nghĩ Tống Ái Hoa hoàn toàn không muốn thay đổi, thà rằng tìm một người đàn ông khác cũng không chịu trở nên cố gắng hơn vì anh ba.
Điều này chứng minh trong xương cốt cô ả là thật sự lười, chỉ cần lười, không cần làm việc mà vẫn có đồ ăn, phỏng chừng cô ả đều sẽ vui vẻ làm.
Bà ta không thích nhìn thấy Tống Ái Hoa nhưng lại thích thấy thịt heo, thịt heo cũng không tồi.
Bà ta lấy tiền mua thịt heo mà Tống Ái Hoa mang tới, sau đó đuổi cổ cô ả đi.
Cô đã lấy đồ tể rồi, còn nhớ thương con trai tôi làm gì?
Con trai tôi có không phải người đến đâu, bây giờ cũng có thể kiếm được mười công điểm, gom lại sau này lấy vợ cho con.
Nghĩ như vậy, bà ta cảm thấy chia nhà thật tốt, lúc đầu không nên ở chung, làm chậm trễ phí hoài mất ba năm của thằng ba, nếu như tìm được một người nghiêm túc chung sống lúc này ít nhất cũng có một đứa con rồi.
Thấy vẻ mặt của bà Tiết có hơi tức tối, Lâm Tô Diệp trêu ghẹo bà ta: “Mẹ còn dám ăn thịt của cô ta, không sợ cô ta ướp thuốc chuột cho mẹ sao?”
Bà Tiết: “Không sao, tối qua tôi đã cho thằng ba ăn thử rồi.”
Lâm Tô Diệp: “…” Được, dù sao đó cũng là con trai ruột của mẹ.