Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 512 - Chương 512. Còn Không Phải Là Lời To Rồi Sao

Chương 512. Còn không phải là lời to rồi sao Chương 512. Còn không phải là lời to rồi sao

Chương 512: Còn không phải là lời to rồi sao

Đúng, điều khiến Cố Mạnh Chiêu ngạc nhiên là cô ấy biết ngồi thiền.

Cô ấy ngồi ở nơi đó như lão tăng ngồi thiền, có thể yên tĩnh hơn mười mấy phút, đợi cô ấy lại mở mắt ra lại có thể tập trung học tập hiệu suất cao.

Trạng thái này quả thật khiến người ngưỡng mộ tới cực điểm.

Nhưng cách này chỉ có bản thân cô ấy thích hợp sử dụng, Cố Mạnh Chiêu đã thử qua lại vô dụng với mình, Tiết Minh Lưu càng không ổn hơn.

Đại não mệt chính là mệt, bạn có ngồi thiền thế nào hoặc là lừa nó nói không mệt, nó cũng sẽ không thật sự cảm thấy không mệt, mà cần nghỉ ngơi mới khôi phục được.

Minh Xuân cũng chỉ đối với nhận chữ mới có sự kiên nhẫn này, còn kêu cô ấy học cái khác lại không có hứng thú, cũng vô ích cả.

Lâm Tô Diệp nhìn cô út và Tiết Minh Lưu rồi lại nhìn những người khác.

Tiểu Lĩnh đang viết vô cùng nghiêm túc vì cô út và Tiết Minh Lưu cũng đang học, Đại Quân càng khỏi cần nói, quả thật có phong thái lớp trưởng, Toa Toa thì lại cầm ống tiêm trừng đôi mắt to lóng lánh, cũng không tiêm cho người khác, cô bé biết mọi người đều đang học, phải giữ yên lặng, ở đó lật xem truyện tranh của Đại Quân như thật.

Lâm Tô Diệp lập tức vui vẻ trong lòng, còn có thứ gì càng khiến mẹ vui vẻ hơn so với nhìn thấy cả gia đình đều yêu thích học hỏi chứ?

Bây giờ cô nhìn thấy Cố Mạnh Chiêu đúng là cả người phát ra ánh sáng vàng!

Trong mơ sau này những phụ huynh đó cũng mời gia sư tới cho con mình, người có trình độ giống như Cố Mạnh Chiêu một tiếng trả rất nhiều tiền cũng không mời đến được!

Bây giờ nhà mình không những có Đại Quân và Tiểu Lĩnh theo học, mà cô út còn có thể theo học.

Mình và bà Tiết cũng được hưởng lợi ké.

Còn không phải là lời to rồi sao?

Để không quấy rầy mấy người cô út học hành, Lâm Tô Diệp ôm Toa Toa ý bảo bà Tiết và mình đi lên giường phòng tây làm việc.

Người đông, có yên tĩnh bao nhiêu cũng sẽ ảnh hưởng đến bọn họ.

Cô đã quấn toàn bộ len thành hình cầu, cũng đã gỡ toàn bọ len trắng của găng tay.

Len đan găng tay mảnh hơn một chút, sau đó chập hai sợi quấn thành một quả cầu len, như vậy sẽ có độ dày tương đương với len sợi đã mua.

Có số len này thêm vào, cô có thể đan ba cái áo len mà vẫn dư dả.

Cô làm việc xưa nay đều vạch kế hoạch mà không hấp ta hấp tấp cầm lên làm ngay. Cô không vội đan mà trước lấy cách đan ra nghiên cứu, sau khi học được và hiểu rõ cách đan cơ bản trên giấy lại nghiên cứu hoa văn cơ bản trên giấy một chút, mũi nguyên bảo, mũi chuỗi, mũi xương cá, mũi dứa gì đó…

Cô đan những mũi khâu này thành những mẫu nhỏ có kích thước bằng lòng bàn tay, xem mẫu nào phù hợp với khí chất nào.

Tiết Minh Dực và Tần Kiến Dân tuyệt đối không cùng một khí chất, cô út và bọn họ càng không cùng một loại, nếu là Toa Toa mặc lại càng phải là loại hoa văn hoạt bát đáng yêu ngọt ngào.

Trên giấy chỉ có vài loại hoa văn, rõ ràng không đủ cho cô chọn.

Cố Mạnh Chiêu xuống dưới hoạt động tay chân, nghe thấy Lâm Tô Diệp ở đó phát sầu mới hỏi cô có cần giúp không.

Lâm Tô Diệp: “Trí thức Cố, cậu có biết đan áo len không?”

Cố Mạnh Chiêu: “Mẹ tôi biết chứ tôi không biết.”

Tiết Minh Lưu ở phòng đông trông thì chuyên tâm viết chữ nhưng vẫn không nhịn được mà phân tán tư tưởng: Cậu cũng đừng biết! Nếu như cậu biết, phụ nữ đều sẽ đố kỵ với cậu!

Cố Mạnh Chiêu cầm hình vẽ cách đan của Lâm Tô Diệp lên xem, lại đọc được vài chữ ở phía sau, nói với Lâm Tô Diệp: “Chị dâu, quyển sách này tôi đã từng thấy trên giá sách trong nhà, chị có thể tìm xem thử.”

Anh ta chỉ cho Lâm Tô Diệp xem.

Lâm Tô Diệp đối diện với ánh đèn đọc, thật sự có vài chữ, [Đan len mùa thu đại toàn], cô lập tức nổi hứng thú muốn mua một cuốn, loại sách này có lẽ đắt tiền nhưng cũng chỉ giống như sách chuyên môn về hội họa thôi. Trong nhà có một quyển có thể truyền mấy chục năm, không hề lãng phí chút nào.

Cố Mạnh Chiêu kiến nghị với cô: “Mùa đông lạnh không cần tự mình đi mua, tìm một người quan hệ rộng hỏi thử, có thì giúp mua một quyển, không có thì nhờ người tìm ở thư viện hoặc là ban thanh tra và tịch thu tài sản.”

Sách nhà anh ta trên cơ bản đều đã bị tịch thu đi, chất đống trong nhà kho ban thanh tra và tịch thu tài sản, nếu không có người lấy chắc hẳn vẫn còn đấy.

Sáng ngày thứ hai, Lâm Tô Diệp muốn đi tìm Dương Thúy Hoa nhờ giúp mua sách, cô út thấy bên ngoài trời đông tuyết phủ, chỉ sợ cô đi đường té ngã, lỡ như ngã gãy xương hông vậy thì xong đời.

Bình Luận (0)
Comment