Chương 513: Con dạy mẹ, miễn phí
Cô ấy đi hỏi thay cô, Dương Thúy Hoa nói trong huyện không có, sẽ giúp cô ấy hỏi thử trong tỉnh.
Qua hai ngày, khi đám người cô út trở về có mang cho Lâm Tô Diệp một quyển sách rất dày, không phải sách mới, bìa sách ố vàng, trông cũng đã rất lâu năm rồi.
Lâm Tô Diệp lật ra, vậy mà lại xuất bản từ năm bốn mươi tám.
Đây là do một người quen đang cùng Dương Thúy Hoa đầu cơ trục lợi mượn được từ thư viện niêm phong, thứ này cũng không tính là tẩu tư phái, cũng không tính là sách phản động, cho nên nhân viên nội bộ mượn đọc một chút cũng không sao. Bây giờ thư viện đó đang niêm phong, cũng không mở với bên ngoài, cô ta kêu Lâm Tô Diệp cứ thoải mái xem, xem bao lâu cũng không thành vấn đề.
Chỉ thiếu nói cô thích thì cô giữ lại cũng không sao.
Đương nhiên Lâm Tô Diệp sẽ không giữ làm của riêng, cô chỉ mượn đọc, tìm vài hoa văn thích hợp để đan rồi đan áo len cho người nhà dùng.
Sau khi quyết định được hoa văn phù hợp, cô bắt đầu đan áo len cho Tiết Minh Dực. Cô dự định sẽ bắt đầu đan từ bây giờ, đợi đến mùa xuân sang năm trời ấm lên cởi áo bông là vừa vặn mặc vào.
Bà Tiết nhìn mà tò mò, tuy rằng bà ta không khéo tay như Lâm Tô Diệp nhưng cũng không đến mức vụng về như Châu Kim Tỏa, cũng xem như có trình độ may vá bình thường.
Khi Lâm Tô Diệp đan áo len bà ta vô tình cố ý sáp tới xem.
Lâm Tô Diệp cười: “Bà cụ muốn học sao? Con dạy mẹ, miễn phí.”
Bà Tiết lập tức quay đầu: “Tôi không thèm học, tôi lớn tuổi rồi.”
Thật ra bà ta ngại ngùng thôi, sợ Lâm Tô Diệp trêu đùa.
Trước đó bà ta nhân lúc Lâm Tô Diệp về nhà mẹ đẻ không có ở trước mặt, một mình nhàn rỗi dự định học giẫm máy may, kết quả không có nền móng làm thành một đóng hỏng bét, sau đó lại làm gãy kim, cuối cùng không có cách nào khác, chỉ đành lén Lâm Uyển Tinh phủ tạm ở đó.
Bà ta sợ Lâm Tô Diệp mắng mình, còn không dám ho he tiếng nào, kết quả bản thân Lâm Tô Diệp tự xử lý và đổi kim, hoàn toàn không mắng bà ta, còn nói sẽ dạy bà ta, bà ta vì chột dạ cũng sợ mình tay chân vụng về lại làm hỏng, rốt cuộc vẫn không dám động vào nữa.
Lâm Tô Diệp khích lệ bà ta: “Đan áo len khác với giẫm máy khâu, không hỏng đâu, mẹ có thể khâu đế giày làm giày cơ mà, đan áo len cũng rất đơn giản.”
Bà Tiết vẫn không chịu như cũ.
Lâm Tô Diệp chèn ép bà ta: “Vậy con đan áo len cho cha sắp nhỏ, còn con trai nuôi của mẹ không có, mẹ nói xem trong lòng Kiến Dân có buồn hay không. Ôi, con người đáng thương, không có cha mẹ anh chị em, cũng không có người nào nhớ thương anh ấy.”
Bà Tiết là người mềm lòng, lại thích Tần Kiến Dân, lập tức vỗ ngực nói :”Được, tôi đan cho nó!”
Đảm bảo không thể đan kém cô.
Lâm Tô Diệp thấy bà ta mắc câu mới cầm len và kim trúc lên bắt đầu lại, dạy bà Tiết cách đan.
Tiết Minh Dực cao một mét tám tám, Tần Kiến Dân trông thì cao ngang anh nhưng trên thực tế thấp hơn anh một hai phân, vì tóc của anh ta có hơi xoăn tự nhiên nên cho dù cắt đầu húi cua vẫn bồng hơn người khác.
Tần Kiến Dân hơi cường tráng hơn Tiết Minh Dực một chút, cần nhiều mũi đan hơn.
Khoảng thời gian ở quân khu đó, mỗi ngày bọn họ đều huấn luyện, sau khi đi tới nhà tắm xối nước mát về, Tiết Minh Dực ăn mặc nghiêm chỉnh, quần áo trong đều cài cúc đến tận cổ, nhưng Tần Kiến Dân lại không.
Cho dù trong núi lạnh nhưng anh ta vẫn để trần một mảng ngực lớn, thậm chí cánh tay cũng để trần chạy về ký túc xá, cho dù Lâm Tô Diệp không nhìn vẫn có thể đoán ra độ rộng thắt lưng của anh ta.
Ừm, còn không thể nhìn trước mặt Tiết Minh Dực, tránh cho anh lại ghen.
Khoảng thời gian này anh ba Tiết sống vô cùng dư dả, tuy rằng theo Lưu Hạ Nham chạy rất mệt nhưng cũng rất thú vị, hôm nay Lưu Hạ Nham dẫn anh ta đi làm một đơn làm ăn ở huyện Thạch Môn, khi ấy chia tiền cho anh ta còn kêu anh ta về nhà để mẹ vui vẻ một chút.
Anh ta về thôn chạy thẳng tới phòng hai, vọt vào phòng đông gọi mẹ với vẻ hớn hở, lại phát hiện ra Minh Xuân và Minh Lưu đang ngồi trên giường nhoài người lên bàn viết chữ, còn Cố Mạnh Chiêu ngồi ở nơi đó nhẹ giọng chỉ điểm gì đó.
Anh ta sững sờ: “Ế? Mẹ và chị dâu đâu?”