Chương 514: Mày còn có thể kiếm tiền à
Phòng tây truyền ra tiếng của bà Tiết, anh ta lại chạy bình bịch qua đó, phát hiện ra Lâm Tô Diệp và bà Tiết đang đan áo len, Đại Quân đang đọc sách, Toa Toa đang lật truyện tranh, còn Tiểu Lĩnh thì lại dựa lên tường… trồng cây chuối.
Anh ba Tiết giao hai đồng tiền cho ba Tiết như cống hiến bảo vật: “Mẹ nhìn này, con được chia hai đồng tiền!”
Bà Tiết rất ngạc nhiên: “Giỏi, mày còn có thể kiếm tiền à?”
Lúc này mới hai mươi ngày thôi đã được chia hai đồng tiền? Chậc chậc, giống người rồi đấy.
Anh ba Tiết: “Mẹ, mẹ coi thường con đấy sao? Tốt xấu gì con cũng là một người cao to, rất có sức đấy nhé.”
Anh ta kêu bà Tiết nhận lấy, lại lấy một túi kẹo ra cho mọi người ăn, mình cũng nhét vào miệng một cái.
Anh ba Tiết thích ăn kẹo, cho dù đã là người lớn cũng không đổi được sở thích này.
Lâm Tô Diệp nhìn thấy anh ta đổ ra một đống kẹo, thế này cũng phải mua mất một đồng ấy chứ!
Vừa vặn anh ta kiếm được ba đồng tiền, trước lấy một đồng tiền mua kẹo… thật đúng là tiêu tiền như nước tổ truyền!
Bà Tiết cũng không cảm thấy sao cả, cho rằng con trai thứ ba hiểu chuyện, kiếm tiền về nhà còn biết mua kẹo cho cháu trai của bà ta ăn.
Tốt bao nhiêu, hiểu chuyện bao nhiêu!
Bà ta vừa nhét vào túi cho Đại Quân và Tiểu Lĩnh, vừa chia cho Cố Mạnh Chiêu và Tiết Minh Lưu.
Vừa vặn phòng đông đã học được một lúc cũng nên nghỉ ngơi, đợi lát nữa sẽ đi ngủ.
Bọn họ đi qua đây nói chuyện một lát.
Lâm Tô Diệp dùng cái giỏ mây đựng kẹo lại, chia cho mấy người Cố Mạnh Chiêu và cô út ăn, lại nhét một ít về cho anh ba Tiết, kêu anh ta chia cho các cháu gái phòng cả.
Bà Tiết nhìn thấy định cướp về, đó là kẹo cho cháu trai lớn của bà ta.
Lâm Tô Diệp: “Mẹ đủ rồi.”
Bà Tiết bĩu môi: “Hừ.” Nhưng cũng không khăng khăng cướp về nữa.
Cố Mạnh Chiêu ở một bên nhìn mà cười không ngừng.
Trước đây khi chưa tiếp xúc ở khoảng cách gần với bọn họ như vậy, anh ta cảm thấy bà Tiết là một bà cụ hiền từ, còn Lâm Tô Diệp là một người vợ xinh đẹp hiền lành, cảm thấy nhà bọn họ chắc chắn là mẹ hiền con thảo, mọi người đều khách sáo.
Cho dù nghe nói Lâm Tô Diệp đánh con, cũng nghe Tiểu Lĩnh nói mẹ cầm cành mận gai đánh cậu bé, cầm đế giày quất vào mặt người ta, nhưng Cố Mạnh Chiêu vẫn luôn cảm thấy đó là Tiểu Lĩnh khoa trương, đứa trẻ này luôn thích khoa trương.
Nhưng sau này tiếp xúc nhiều với gia đình này, anh ta mới phát hiện ra người nào trong bọn họ cũng rất thú vị, không phải là người hiểu lễ nghĩa như vẻ bề ngoài, bà Tiết sẽ chơi trò lòng dạ hẹp hòi với con dâu, Lâm Tô Diệp cũng không mang phong phạm dịu dàng xinh đẹp như vẻ ngoài, ngược lại có hơi mê tiền, thậm chí còn hơi trẻ con, cả ngày đấu võ mồm với Tiểu Lĩnh.
Bên đó Toa Toa đã bỏ kẹo vào túi của mình: “Ăn kẹo kẹo, sinh sâu.”
Buổi tối không thể ăn kẹo!
Cô bé đợi ngày mai lại ăn sau.
Bà Tiết: “Buổi tối bà trộm của cháu.”
Toa Toa lập tức trừng to mắt, không thể trộm đồ, cô út của cháu là công an đó!
Cô bé không yên tâm, lập tức móc kẹo ra nhét vào trong túi của Lâm Tô Diệp, khà khà, bà nội không dám trộm của mẹ.
Bà Tiết: “Cháu là đứa giảo hoạt.”
Trong miệng Tiểu Lĩnh ngậm kẹo lại đi trồng cây chuối, cậu bé chổng ngược nhìn anh ba Tiết: “Chú ba, chú biết bán đồ không ạ?”
Anh ba Tiết rất đắc ý: “Đương nhiên, chú nói cho cháu biết, chú cùng Lưu Hạ Nham bán đồ, nhưng các cô gái lớn và cô vợ nhỏ rất thích nói chuyện với chú đấy nhé, toàn mua từ tay chú chứ không thích nói chuyện với anh ta.”
Anh ta và Lưu Hạ Nham đều là loại hình có dáng người cao lớn, tướng mạo tuấn tú đó, nhưng hai người có sự khác biệt.
Tuy rằng Lưu Hạ Nham tuấn tú nhưng mặt mày u ám, ánh mắt hung ác nham hiểm hơn, người bình thường nhìn thấy đều sinh lòng sợ hãi, không muốn lại gần anh ta.
Còn anh ba Tiết lại khác, vẻ tuấn tú của anh ba Tiết mang theo lực tương tác, thậm chí có một loại cảm giác khiến rất nhiều phụ nữ sinh lòng quý mến.
Lúc đầu anh ta ham ăn lười làm, bà Tiết tiếp tế cho anh ta nhưng Tôn Triển Anh và Lâm Tô Diệp cũng không quá chán ghét anh ta cũng là có liên quan đến đôi mắt xinh đẹp và biết cười đó của anh ta. Mọi người nhìn anh ta cũng cảm thấy anh ta không phải người xấu, còn chủ động giải vây cho anh ta là một người đàn ông tốt, chỉ là lười một chút, cũng không phải tật xấu gì.
Bây giờ anh ta tốt lên rồi, mọi người càng vui vì anh ta hơn.