Chương 515: Em không học
Lâm Tô Diệp cũng thừa nhận anh ta bán đồ chắc chắn phù hợp hơn Lưu Hạ Nham, vì hai người không cùng loại, sở trường cũng khác nhau.
Anh ba Tiết chỉ biết nói chuyện với người ta, anh ta không có sự quyết đoán và dứt khoát, lỗ tai còn có điểm yếu, khiến bản thân anh ta không đưa ra được quyết định, thế này chắc chắn không được.
Cho nên anh ta phối hợp với Lưu Hạ Nham ngược lại rất thích hợp.
Lâm Tô Diệp vừa khen anh ta vài câu, kết quả anh ba Tiết lại hiện nguyên hình.
Anh ta chường cái mắt ra, cười với Lâm Tô Diệp: “Chị dâu, trứng vịt chị muối có thể cho em hai quả ăn được không?”
Lâm Tô Diệp cho anh ta một ánh mắt coi thường.
Bà Tiết mắng: “Đồ tham lam nhà mày! Trứng vịt nhà ai mới muối đã có thể ăn? Theo tao thấy mày cũng không tốt hơn Tống Ái Hoa đến đâu, tham như nhau!”
Lúc trước anh ba Tiết và Tống Ái Hoa còn sống chung, bà Tiết chia cho bọn họ hai mươi quả trứng vịt muối, nói ít nhất phải một tháng mới có thể lấy ra làm thành món mặn ăn. Hai người bọn họ lại ngay ngày thứ hai đã bắt đầu ăn, mới đầu còn hai người nếm thử một quả, sau đó cảm thấy trứng vịt muối cũng thơm nên mỗi người một quả, kết quả còn chưa nếm được vị mặn, hai mươi quả trứng vịt đã ăn hết sạch!
Lúc này trứng vịt muối, trứng gà muối đều được coi thành món mặn ăn, ai lại nỡ ăn mỗi ngày chứ?
Ngoại trừ hai cái thứ tham ăn này!
Anh ba Tiết vẫn cười lấy lòng như cũ: “Mẹ, ăn xong chúng ta lại đi mua tiếp.”
Bà Tiết trở mặt: “Cút cút cút, đợi mày kiếm được nhiều tiền rồi lại nói sau.”
Mới kiếm được có ba đồng đã ở đây đắc ý!
Thời gian không còn sớm, Cố Mạnh Chiêu và Tiết Minh Lưu tạm biệt, anh ba Tiết cũng bị mẹ đuổi ra ngoài.
Cô út tiễn bọn họ ra ngoài thuận tiện đóng cửa.
Cố Mạnh Chiêu: “Minh Xuân, buổi tối nghỉ ngơi cho tốt, đừng học nữa, đừng để quá mệt!”
Cô út cười bảo: “Em không học, các anh vừa đi là em ngủ ngay.”
Cô ấy ngủ ngon, nằm xuống là ngủ.
Tiết Minh Lưu lại không tin, cô ấy tiến bộ nhanh như vậy còn nhanh hơn mình nhiều như thế, chắc chắn đã thức đêm lén học rồi.
Anh ta và Cố Mạnh Chiêu về đến nhà còn muốn thắp đèn học thêm một lúc.
Cố Mạnh Chiêu: “Hôm nay anh học đủ nhiều rồi, còn học nữa cũng vô dụng.”
Tiết Minh Lưu: “Sao Minh Xuân lại lợi hại như vậy?”
Cố Mạnh Chiêu: “Người với người khác nhau, đừng so bì.”
Tiết Minh Lưu: … Trước đây cô ấy còn khờ khạo! Bây giờ vừa so sánh tôi mới là tên khờ đó!
Buổi trưa mấy ngày sau, Lâm Tô Diệp nhận được một lá đơn của bưu điện, là Tiết Minh Dực và Tần Kiến Dân gửi radio sáu thang sóng ngắn hiệu Hồng Đăng sản xuất ở Thượng Hải đã mua được về nhà.
Tiểu Lĩnh kích động ngay cả cơm cũng không màng ăn: “Con, con, con đi.”
Lâm Tô Diệp: “Con đi người ta cho con nhận sao?”
Một đứa trẻ cả người mang tim của người lớn.
Cố Mạnh Chiêu cười đáp: “Buổi chiều Minh Xuân tiếp tục học, tôi đi vào huyện một chuyến.”
Lúc này, vật phẩm quý giá đều gửi qua bưu điện huyện chứ không tới công xã, vì nông thôn không có đường nhựa, đường đất quê lại xóc nảy khó đi, rất dễ làm hỏng đồ, hơn nữa còn chậm trễ thời gian, cho nên cần tự mình đi nhận.
Lâm Tô Diệp giao đơn bưu điện và con dấu nhỏ của chủ hộ gia đình cho Cố Mạnh Chiêu.
Trên đường về trường học, Tiểu Lĩnh làm sao cũng không nhịn được, mới năn nỉ Cố Mạnh Chiêu: “Trí thức Cố, cho cháu đi cùng chú đi, cháu muốn nhìn thấy đầu tiên.”
Trước đó bọn họ nhận được thư của Tiết Minh Dực và Tần Kiến Dân nói sẽ mua radio cho, là loại lưu hành mới nhất, sáu thang sóng ngắn, thu được rất kênh.
Tiểu Lĩnh vẫn luôn mong ngóng, nằm mơ cũng mơ thấy rất nhiều lần rồi.
Cuối cùng hôm nay cũng tới!
Cố Mạnh Chiêu: “Vân Lĩnh, cháu cảm thấy cháu trốn học, mẹ cháu có đánh cháu không?”
Tiểu Lĩnh: “Chỉ đánh có vài cái, cũng không hề gì.”
Cậu bé được vài ngày không ăn đòn đã quên mất mùi vị bị đòn, có hơi không kiêng dè gì.
Cô út trừng mắt nhìn cậu bé, ánh mắt đó cảm giác còn lạnh hơn băng tuyết trong mương.
Sau khi Tiết Minh Lưu biết là chuyện gì còn khuyên cậu bé, không chịu được đòn của Minh Xuân thì vẫn nên ngoan ngoãn đi.
Tiểu Lĩnh nhìn về phía cô út, lại kéo cánh tay của cô ấy năn nỉ: “Cô út, cô út, cô út…”
Cô út không để ý đến cậu bé, cậu bé chơi xấu không chịu đi, sau đó bị cô út kéo trượt trên nền tuyết.
Cố Mạnh Chiêu nở nụ cười, ôn hòa bảo: “Nếu cháu muốn đi cũng không phải không được.”
Tiểu Lĩnh vừa nghe đã vụt cái đứng dậy: “Trí thức Cố, chú tốt quá!”