Chương 537: Chỉ có Lâm Tô Diệp là còn thuận mắt.
Tiết Minh Lưu cũng thương hai anh em này thật, anh ta khuyên bà Tiết: “Bác gái, hay là cháu đưa bác về nhà trước nhé.”
Hành hạ đến tận nửa đêm, người già chắc chắn sẽ buồn bực rồi.
Bà Tiết nhìn Lâm Tô Diệp, nói với vẻ mặt ôn hòa: “Cô mau về nhà ngủ đi.”
Một trận làm khổ như thế, Lâm Tô Diệp còn thức đến không xinh đẹp nữa, vậy không phải Minh Dực sẽ đau lòng hay sao.
Bây giờ nhìn chỉ có Lâm Tô Diệp là còn thuận mắt.
Danh tiếng của chủ nhiệm Hoắc không phải chém gió, ông ta vừa ra tay cho dù không phải bàn phẫu thuật và trợ lý phẫu thuật quen thuộc, nhưng ca mổ vẫn tiến hành vô cùng thuận lợi.
Không những Tôn Triển Anh không lo đến tính mạng mà con cũng cứu được ra, chỉ là bị dày vò như vậy, sau khi mổ mặt mày xanh lét, cần thời gian rất dài mới dịu đi được, lúc này đang do y tá trông chừng.
Lâm Tô Diệp liên tục cảm ơn chủ nhiệm Hoắc: “Thật sự không biết nên cảm ơn ông thế nào mới phải.”
Bà Tiết cũng nắm tay chủ nhiệm Hoắc khóc: “Bác sĩ Hoắc, ông thật đúng là thần y, bà già tôi cảm ơn ông.”
Trước đó nước mắt không rơi, nhưng lúc này lại khóc như đứt từng khúc ruột, không biết còn tưởng không cứu được.
Chủ nhiệm Hoắc đỡ bà ta, cười đáp: “Chị dâu đừng khách sáo, bà là mẹ của đoàn trưởng Tiết vậy chúng ta chính là người một nhà, tôi còn phải cảm ơn trứng vịt muối mà bà muối, tôi đã ăn rồi, là ngon nhất đấy!”
Bà Tiết lập tức nói: “Sau này sẽ muối cho các ông nữa.”
Chủ nhiệm Hoắc cười ha ha: “Không có vấn đề lớn, nghỉ ngơi vài ngày đợi vết mổ hồi phục là có thể ra viện.”
Ban ngày ông ta ở bệnh viện tỉnh còn có người bệnh xếp hàng đợi mổ, không thể ở lại lâu, chỉ nói với Lâm Tô Diệp vài câu đã vội vàng rời đi.
Nhìn bóng lưng rời đi của chủ nhiệm Hoắc, bà Tiết: “Thật là một bác sĩ tốt, người tốt.” Bà ta bái bai với bóng lưng của bác sĩ Hoắc rồi lại chửi anh cả Tiết: “Phải nhớ ân tình của người ta.”
Anh cả Tiết liên tục nói nhớ rồi.
Bà Tiết: “Mau thắt ống ngay đi, đừng có sinh nữa”
Sinh cái gì mà sinh, nhìn cái dáng xúi quẩy của mày đi!
Bác sĩ đỡ đẻ nói với bọn họ lần này Tôn Triển Anh bị thương cơ thể, chắc tám phần sau này không thể sinh nữa, kêu bọn họ từ từ khuyên bảo sản phụ, tránh cho sản phụ nghĩ không thông lại buồn bực.
Anh cả Tiết vội nói không cần, ngược lại bản thân anh ta không có cảm giác gì cả, nghĩ có vài đứa con gái rồi, giữ đứa nhỏ ở nhà kén rể cũng được, dù sao đám cháu trai của anh ta cũng sẽ không phản đối.
Nhưng Tôn Triển Anh thì không chịu, cô ta cứ nhất định đòi sinh một đứa con trai, không có con trai thì bị người ta vạch trần khuyết điểm, cho nên dày vò mình như phát rồ phát dại.
Mới đầu anh cả Tiết còn khuyên, sau đó khuyên không được còn bị cô ta oán trách không muốn con trai, nên anh ta cũng đành mặc cô ta.
Bà Tiết chửi anh ta, anh ta không dám giải thích, mà cũng không có gì hay để phải giải thích.
Đang là thời gian bận rộn mùa xuân, cũng không thể một đám người không làm gì mà ở chỗ đó với Tôn Triển Anh.
Bà Tiết kêu anh cả Tiết về nhà làm việc, kêu Tiết Minh Lưu nhanh chóng đưa Lâm Tô Diệp về nhà, Đại Quân, Tiểu Lĩnh và Toa Toa đều đang ở nhà, Minh Xuân còn phải đi làm nữa.
Trở về kêu Đại Đệ mang đồ qua đây, bà ta và Đại Đệ ở hai ngày trong viện cùng, sau này chuyển Tôn Triển Anh về phòng y tế công xã truyền nước vài ngày, khỏe rồi có thể về nhà dưỡng.
Trong nhà con gái đông có thể hầu hạ cô ta, cũng có thể chăm trẻ.
Tôn Triển Anh vốn không thích giao tiếp với người ta, đi một vòng qua quỷ môn quan, sau khi trở về lại càng buồn bực hơn, nhưng cũng càng biết ơn Lâm Tô Diệp, chịu nghe lời khuyên của cô.
Lâm Tô Diệp chỉnh lại quần bông và quần áo nhỏ mà Toa Toa từng dùng một chút, cô vẫn luôn không nỡ gỡ ra, giờ đều tặng hết cho Tôn Triển Anh. Ngoài ra còn nửa cân khoai lang gom được trong nhà cũng tặng cho cô ta, kêu Tam Đệ nấu cháo gạo kê đường đỏ cho Tôn Triển Anh uống. Chị em dâu nhà mình, các thím các bác gái cũng gom cho một ít trứng gà để Tôn Triển Anh bồi bổ cơ thể.
Cô thấy sắc mặt của Tôn Triển Anh vàng như nến, rõ ràng đã đại thương nguyên khí mới khuyên cô ta: “Chị cả, chị đừng nghĩ gì nữa, ăn ngon uống ngon nghỉ ngơi, dưỡng tốt cơ thể rồi cũng đừng làm khổ mình nữa.”
Tối đó thật sự quá dọa người, sau đó Lâm Tô Diệp nghĩ lại cũng chỉ sợ Tôn Triển Anh một xác hai mạng.