Chương 538: Trừ phi chán sống
Tôn Triển Anh thở dài: “Không dày vò cũng không kiếm chuyện nữa, em dâu, cũng may có em, lời cảm ơn chị không nói nhiều nữa.”
Ơn cứu mạng nói bao nhiêu lời cảm ơn cũng vô dụng, cô ta nghĩ cơ thể khỏe rồi sẽ chăm chỉ kiếm công điểm, cầm lương thực trứng gà gì đó để báo đáp Lâm Tô Diệp.
Đi một vòng qua quỷ môn quan, cô ta cũng nhìn thoáng hết rồi.
Từ nhỏ cô ta thấy mẹ bị người chê cười không ngẩng được đầu lên mới có bóng ma, cho rằng không có con trai sẽ bị người chê cười và vạch khuyết điểm, không thể ngóc đầu lên được.
Cô ta cảm thấy sao người tốt như anh cả Tiết lại không thể có con trai, cô ta không thể hại anh ta không có con trai bị người chê cười, nên lại càng liều mạng muốn sinh con trai hơn.
Bây giờ nhìn xem, con nào mà không phải con, ai thích cười thì người đó cứ cười đi.
Lâm Tô Diệp nói: “Chị dâu, chị có thể nghĩ thoáng thật sự quá tốt rồi. Chúng ta sống cho mình chứ không phải sống cho người khác xem. Có con trai hay không có liên quan gì đến người khác? Bọn họ cũng sẽ không vì chúng ta có con trai mà chia thêm lương thực, càng không làm việc giúp chúng ta, chỉ nói vài lời đàm tiếu, ai lại để ý chứ? Mấu chốt là chúng ta sống tốt. Mỗi ngày chúng ta đều phải ăn no, mặc thật ấm, vừa có văn hóa vừa có kiến thức, ai còn quan tâm qua lại với mấy tên tiểu nhân nịnh bợt nói láo đó chứ?”
Tôn Triển Anh lau nước mắt: “Trước đây là chị quá hồ đồ.”
Cô ta nghĩ đến Tiểu Lĩnh kêu các chị em đi học, cô ta còn nói đi học vô dụng, bé gái càng không cần đi học hơn, nhưng bây giờ thấy Lâm Tô Diệp người ta chính vì đi học cùng con cái mới càng ngày càng có kiến thức.
Nếu không phải Lâm Tô Diệp quen biết người thì mình… làm sao còn có thể ngồi ở đây nói chuyện được nữa?
Lâm Tô Diệp an ủi cô ta vài câu, lại nhìn bé gái nhỏ như con mèo nhỏ trông vô cùng đáng thương: “Chị cả, chị đừng giận cá chém thớt với con nhé, chăm sóc mình và con cho tốt, có khó khăn thì cứ nói.”
Tôn Triển Anh lại muốn khóc.
Lâm Tô Diệp vội vàng khuyên cô ta: “Chị cả, chị đừng khóc, đang ở cữ đó, khóc hỏng mắt sẽ không có lời.” Cô cười bảo: “Vết mổ của chị còn đau, nghỉ ngơi thêm đi, sau này đợi vết mổ không đau nữa lại kêu Tiểu Lĩnh và Toa Toa tới chọc cười cho chị.”
Hai anh em này đi đến đâu cũng có thể khiến người ta cười đau cả bụng.
Nghĩ đến bộ dáng đáng yêu của Tiểu Lĩnh và Toa Toa, cuối cùng Tôn Triển Anh cũng lộ ra nụ cười: “Được, chị đợi đó.”
Lâm Tô Diệp nhân lúc cô út nghỉ ngơi vác mấy chục quả trứng vịt muối mới muối, hai người cùng nhau đi tới bệnh viện tỉnh cảm ơn đám người chủ nhiệm Hoắc, kết quả chủ nhiệm Hoắc không chịu nhận miễn phí mà cứ đòi trả tiền, cuối cùng bác sĩ Đoàn và đám người y tá Lao lại nhờ Lâm Tô Diệp về nhà muối thêm trứng vịt, bọn họ cũng muốn mua. Lâm Tô Diệp chỉ đành lại kêu anh ba Tiết chạy một chuyến tới thôn của chị chồng cả.
Vừa bận rộn thời gian trôi qua nhanh như gió, chớp mắt lại tới mùa gặt lúa.
Lâm Tô Diệp lại đeo giá vẽ và bút vẽ trên lưng muốn giúp các xã viên ghi lại phong cảnh thu hoạch.
Từ huyện đến công xã rồi lại đến đại đội, đội sản xuất thậm chí là các xã viên, mọi người đều có một loại say mê mãi mãi không chán ghét đối với thu hoạch. Nhìn thấy tuyết lớn thì thích nói một câu: “tuyết rơi đúng mùa báo trước năm được mùa.” Mùa xuân trời mưa thì quý như dầu, lúc cày bừa và gieo trồng vào mùa xuân thì lại đầy ắp mong chờ, lúc thu hoạch loại cảm giác thỏa mãn đó lại đạt đến đỉnh điểm.
Thu hoạch lúa mạch, xay cối, hấp bánh bao, gói sủi cảo đối với các xã viên mà nói, đây chính là cuộc sống của bọn họ, vì vài bữa cơm no mà thôi.
Năm nay cô út làm công an nên không thể đi làm mỗi ngày được, nhưng cô ấy cũng không hề nhàn rỗi. Công xã có chuyện thì cô ấy đạp xe đi, không có chuyện thì cô ấy ở Tiết Gia Đồn thu hoạch lúa mạch kiếm công điểm.
Lãnh đạo ở cục công an huyện đã nói đặc phái công an ở công xã phải làm việc linh hoạt, đừng quá cứng ngắc.
Cô út cảm thấy cách của mình cũng linh hoạt đấy chứ.
Năm ngoái cô ấy không làm công an, mấy tên lười ở Tiết Gia Đồn đều bị trừng trị phải ngoan ngoan nghe lời kiếm công điểm. Năm nay cô ấy làm công an rồi, mấy tên lười hoàn toàn không cần cô ấy đuổi cũng chủ động đi làm việc, không có người nào dám đánh bạc nữa.
Trừ phi chán sống!
Không chỉ Tiết Gia Đồn mà toàn bộ đại đội Đại Dương Loan cũng là bầu không khí như vậy.