Chương 573: Tham mưu trưởng Tiết 3
Quách Trừng cũng là người quen, anh ta là một người đàn ông tỉ mỉ, Tiết Minh Dực cảm thấy giao nhà cho anh ta chắc hẳn không thành vấn đề.
Xe Jeep dừng ở cổng, Tiết Minh Dực xuống xe, kêu Trịnh Viện Triều đi tới ký túc xá đơn thân ở một tối.
Trịnh Viện Triều: “… Tham mưu Tiết, em chào hỏi đám người chị dâu một tiếng được không?”
Tiết Minh Dực nhìn đồng hồ, ở văn phòng chậm trễ chút thời gian, đã chín giờ bốn mươi rồi, không biết bọn họ ngủ chưa.
Anh duỗi tay đẩy cửa, cửa sân mở thành tiếng, trong sân không có tường chiếu bóng nên có thể nhìn thấy nhà chính từ cổng, còn sáng ánh đèn điện, trong nhà có tiếng nói chuyện truyền ra, ríu rít như vậy vừa nghe đã biết là Tiểu Lĩnh.
Vẻ mặt lạnh lùng của Tiết Minh Dực lập tức mất hẳn, thay vào đó là một vẻ dịu dàng: “Vào đi.”
Trịnh Viện Triều lập tức hào hứng chạy vào.
Cô út nghe thấy động tĩnh, lập tức đi xuống nhìn: “Trịnh Viện Triều?”
Trịnh Viện Triều cũng rất kích động: “Minh Xuân, cô còn nhớ tôi hả?”
Cô út nở nụ cười: “Người từng đánh đều có ấn tượng.”
Trịnh Viện Triều có hơi ngại ngùng, đám người Lâm Tô Diệp nghe thấy động tĩnh đi ra ngoài chào hỏi.
Lâm Tô Diệp còn mời cậu ta vào nhà ngồi.
Trịnh Viện Triều vội vàng đáp: “Chị dâu, không còn sớm nữa, em tới chào hỏi một tiếng thôi, mọi người mau nghỉ ngơi đi.”
Cậu ta nói với Tiết Minh Dực: “Tham mưu Tiết, sáng mai bảy rưỡi em tới đón anh.”
Tiết Minh Dực: “Được.”
Trịnh Viện Triều chạy nhanh đi.
Bà Tiết: “Ôi chao, chàng trai trẻ ngại ngùng quá.” Bà ta liếc mắt nhìn Tiết Minh Dực: “Các con nói chuyện đi, mẹ đi ngủ trước, buồn ngủ quá.”
Vốn sớm nên ngủ rồi, kết quả Lâm Tô Diệp cứ nói chuyển nhà bẩn, yêu cầu người nào cũng phải tắm.
Cô kêu cô út đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn đi làm.
Tiểu Lĩnh lao tới dùng sức ôm Tiết Minh Dực: “Cha!”
Đại Quân cũng gọi một tiếng cha.
Hai bé trai cũng đi ngủ luôn.
Ngày mai bọn trẻ còn muốn đi thám hiểm khu tập thể quân khu nữa.
Ở đây quá lớn, có rất nhiều chỗ chơi, có rạp chiếu phim, lễ đường lớn, nhà tắm, hợp tác xã tiêu thụ, hiệu sách!
Hình như còn có cả thư viện!
Đại Quân như nhận được chí bảo mới đồng ý cùng Tiểu Lĩnh đi thám hiểm.
Lâm Tô Diệp hỏi Tiết Minh Dực có đói không, có muốn ăn gì không.
Tiết Minh Dực nắm tay cô: “Vốn không đói nhưng nhìn thấy em là đói.”
Ngón tay của Lâm Tô Diệp co lại theo bản năng, mấy tháng không gặp mặt anh đã trải qua nhũng gì? Vậy mà lại… học cách nói lời thô tục rồi!
Cô muốn nấu gì đó cho anh ăn.
Tiết Minh Dực lại trực tiếp bế cô lên, sải bước đi vào trong nhà.
Chất lượng giấc ngủ cao nên cho dù Tiết Minh Dực ngủ muộn bao nhiêu đều sẽ dậy vào thời gian cố định.
Trong phòng ánh sáng mờ mịt, anh lại không cần bật đèn vẫn mặc quần áo vào một cách nhẹ nhàng và nhanh chóng, lại kéo cao chăn mỏng đắp lên vai Lâm Tô Diệp.
Khi ngủ trong lòng anh cô ngại nóng, nhưng anh vừa đi cô đã bắt đầu ngại lạnh, đầu vai đều rụt lại.
Đóng xong cúc cổ, Tiết Minh Dực nghiêng người hôn nhẹ lên trán cô một cái, sau đó ra ngoài rèn luyện cơ thể, thuận tiện đi mua bữa sáng ở nhà ăn.
Bà Tiết lớn tuổi ngủ ít, đã thức dậy đang rời giường.
Cô út cũng có thói quen dậy thể dục buổi sáng, lúc này cũng đã dậy.
Tiết Minh Dực: “Mẹ, sau này buổi sáng không cần nấu cơm, tới nhà ăn mua là được.”
Người bình thường sáng sớm cũng không thích nấu cơm, đều là mua ở nhà ăn hết.
Bà Tiết: “Cháo ở nhà ăn cũng không ngon bằng mẹ tự nấu.”
Toa Toa là đứa nhỏ kén chọn, vừa nếm đã có thể nếm ra được ngay, cô bé luôn nói cháo nhà bà cả loãng toàn nước, không đặc chút nào, không ngon.
Cháo tập thể ở nhà ăn lại càng khỏi cần nói.
Hôm qua hai đứa cháu trai và Toa Toa chuyển nhà xong vô cùng mệt, lúc này đang ngủ rất ngon, sấm đánh cũng không tỉnh.
Tiết Minh Dực dẫn Tiết Minh Xuân ra ngoài làm quen một chút, hai người định tới thao trường luyện tập buổi sáng, kết quả chạy một vòng cũng không thấy thao trường đâu, càng không tìm thấy các chiến sĩ thể dục buổi sáng.
Cô út: “Anh, có phải anh cũng không quen không?”
Tiết Minh Dực im lặng một giây: “Qua đây hai lần, chưa từng tới khu tập thể gia đình.”
Rất nhanh bọn họ đã gặp được sĩ quan trẻ tuổi đi luyện tập buổi sáng, người ta không quen hai người bọn họ, biết là người vừa mới tới mới giới thiệu một chút.
Tiết Minh Dực chỉ nói mình họ Tiết, là tham mưu của bộ chỉ huy sư đoàn, người đó nghĩ tham mưu không mang chữ trưởng cũng không có gì ghê gớm nên rất thoải mái, giới thiệu cho bọn họ chỗ này là đâu.
“Tham mưu Tiết, tôi tên là Lưu Kỳ, là doanh trưởng ở quân khu tỉnh, sau còn muốn giao lưu nhiều hơn.”
Tiết Minh Dực hơi gật đầu: “Được.”
Lưu Kỳ thấy anh không thích nói chuyện cũng không hề gì, anh ta là một người nói nhiều lại nhiệt tình, nói còn rất sôi nổi, giới thiệu rất triệt để bên này.