Chương 574: Sẽ hỏi cho em
Anh ta lại khen cô út: “Tố chất cơ thể của đồng chí nữ này thật tốt, là vệ sĩ của lãnh đạo sao?”
Cô út: “Không, tôi là công an huyện.”
Lưu Kỳ có hơi bối rối, công an huyện còn có thể ở đây sao?
Vừa vặn có người nhận ra bọn họ đi ngang qua, nhìn thấy Tiết Minh Dực đang rèn luyện còn chủ động chào hỏi.
Tiết Minh Dực hơi gật đầu, trừ phi là những nơi chính quy, còn lại mọi người không cần quá giữ lễ tiết, nếu như không phải người cùng một bộ đội vậy càng không cần thiết hơn.
Đợi Tiết Minh Dực và cô út chạy xa rồi, Lưu Kỳ hỏi người đó: “Anh ta là… tham mưu trưởng?”
Người đó cười đáp: “Các anh chạy cả một đường, quen như vậy mà anh lại không biết sao?”
Lưu Kỳ: “Tôi… tưởng là một tham mưu không mang trưởng cơ.”
Một bộ đội chỉ có một tham mưu trưởng và một phó tham mưu trưởng, nhưng tham mưu lại có đến vài người, cho nên mọi người đều sẽ trêu chọc nói: “Tham mưu không mang trưởng đánh rắm cũng không vang.”
Anh ta gãi đầu: “Tham mưu trưởng Tiết cũng thật hiền hòa.”
Người đó nở nụ cười: “Nghe nói tham mưu Tiết từ lúc làm đi làm lính đã không thích nói chuyện, ở trước mặt thủ trưởng nói còn chưa quá ba câu.”
Tiết Minh Dực dẫn cô út dựa theo chỉ dẫn của Lưu kỳ đến được nhà ăn, cơm sáng trên cơ bản đều là món cố định như bánh bao, màn thầu, bánh nướng, trứng luộc, cháo, có đôi khi cũng có cả bánh quẩy, sữa đậu nành và điểm tâm…
Nếu là thủ trưởng có thể xuất hiện cả mì, nhưng Tiết Minh Dực chưa bao giờ làm phiền người khác mà đều ăn như nhau.
Cô út: “Mỗi người một quả trứng luộc, mẹ chúng ta tự nấu cháo rồi, chúng ta mua ít bánh bao với màn thầu là được.”
Còn thừa lại buổi trưa cũng có thể ăn, mua nhiều một chút, dù sao lượng cơm của cô ấy và Tiết Minh Dực cũng lớn.
Bọn họ về nhà cũng đã sáu giờ bốn mươi, đồng hồ treo tường vẫn dừng, Tiết Minh Dực lên dây theo đồng hồ của mình, điều chỉnh thời gian.
Khi anh vào phòng, Lâm Tô Diệp đã tỉnh lại, đang ngồi ở đó ngây người, anh đi qua ngồi bên cạnh cô, bàn tay to chạm lên mặt cô: “Chuyển nhà rồi thấy không quen sao?”
Gò má của Lâm Tô Diệp đỏ bừng, mỉm cười: “Không.”
Hai người bọn họ đã được một thời gian không gặp nhau, tối qua… cô mệt muốn chết, kết quả tỉnh lại không thấy anh đâu nữa, sao sức của người này lại dồi dào như thế chứ?
Cô kể cho Tiết Minh Dực chuyện Quách Trừng giúp đỡ: “Người ta đã làm hết sức mình rồi, nói thu xếp vài ngày sau tìm người qua đây làm ấm nhà, em nghĩ mọi người đều như thế nên không từ chối.”
Tiết Minh Dực: “Được, nhưng có khả năng anh không có thời gian.”
Lâm Tô Diệp thầm nghĩ làm ấm nhà chứ không phải làm ấm anh: “Anh chỉ cần làm việc của anh thôi.”
Quách Trừng tính giới thiệu người bên này cho cô làm quen một chút, sau này đi ra đi vào cũng tiện qua lại.
Tiết Minh Dực giúp cô lấy quần áo qua còn thuận tay giúp cô đi tất.
Lâm Tô Diệp càng đỏ mặt hơn, đá nhẹ anh một cái: “Làm gì đó, em cũng không phải con nít.”
Anh ở nhà chăm con gái quen rồi, mặc quần áo và đút cơm đều thuận tay.
Đợi sau khi hai người rửa mặt mũi, Đại Quân và Tiểu Lĩnh cũng dậy, Toa Toa vẫn còn đang ngủ khò khò.
Lâm Tô Diệp hỏi Tiết Minh Dực: “Đại Quân và Tiểu Lĩnh đi học…”
Tiết Minh Dực gật đầu, nói với hai đứa con trai: “Ăn cơm xong tự đi báo danh đi.”
Lâm Tô Diệp: “…”
Bà Tiết lại không cảm thấy thế nào cả, dù sao lúc nhỏ con trai cũng tự sắp xếp cho mình như thế, bản thân đi học và mình đi tòng quân đều không cần người khác sắp xếp gì cho anh cả.
Đại Quân: “Vâng.”
Cô út ăn cơm xong đã đạp xe đi làm trước: “Em đi từ đây gần hơn từ Tiết Gia Đồn.”
Lâm Tô Diệp: “Minh Xuân, em đi đường chậm một chút, nếu như đổ mưa thì bắt xe đi.”
Bây giờ ngồi xe khách cũng thuận tiện.
Cô út đồng ý một tiếng rồi đi.
Bảy rưỡi Trịnh Viện Triều đúng giờ tới đón Tiết Minh Dực.
Lâm Tô Diệp kêu cậu ta vào nhà: “Tiểu Trịnh, cậu đã ăn cơm chưa?”
Trịnh Viện Triều cười đáp: “Chị dâu, em ăn rồi.”
Anh ta đưa vài quả đào cho Lâm Tô Diệp, là tối qua đi tới ký túc xá bên này được người khác cho.
Trịnh Viện Triều lớn lên đẹp trai, làm người vừa trung hậu cái miệng cũng ngọt, đi đến đâu cũng có người thích.
Tiết Minh Dực muốn đi tới bộ quân sự, Lâm Tô Diệp tiễn anh ra ngoài.
Khi anh lên xe, Lâm Tô Diệp còn hỏi: “Hỏi giúp em xem có lớp học buổi tối gì không nhé?”
Tiết Minh Dực dừng bước chân, quay đầu lại nhìn cô rồi gật đầu: “Được, sẽ hỏi cho em.”
Lâm Tô Diệp cười rạng rỡ, vẫy tay với anh, cô không cần anh sắp xếp công việc mà chỉ cần lấy được chứng minh học lực rồi mình có thể tự tìm.