Chương 575: Chúng tôi sẽ đề đạt báo cáo với ban chính trị
Tiết Minh Dực lên xe, ra hiệu cho Trịnh Viện Triều lái xe, còn anh lại nhìn chằm chằm vào Lâm Tô Diệp trong kính chiếu hậu bên phải.
Lâm Tô Diệp nhìn theo chiếc xe Jeep rời đi, vừa quay người định vào nhà đã nhìn thấy ở cổng hộ gia đình bên cạnh có một đồng chí nữ đang đứng, cô ta mặc đồng phục cán bộ, trên chân đi đôi giày da đen.
Đồng chí nữ đang nhìn cô với vẻ mặt ngạc nhiên.
Lâm Tô Diệp nở nụ cười với cô ta.
Đồng chí nữ đó lập tức tươi cười chào hỏi: “Chị dâu, các chị vừa chuyển tới đây hả, có chuyện gì cần hỏi thì cứ tìm tôi nhé.”
Cô ta tự giới thiệu mình tên là Trần Thục Anh, làm việc ở bên quân khu tỉnh, chồng là chính ủy viên đoàn ở quân khu tỉnh. Cô ta thoạt nhìn lớn tuổi hơn Lâm Tô Diệp nhưng vì không tự giới thiệu bản thân với nhau, nên mọi người đều quen xưng hô theo chức vụ cao thấp của chồng, chỉ lần là gia đình của người có chức vụ cao đều đồng loạt gọi là chị dâu hay thím để thể hiện sự tôn trọng.
Vài ngày trước bên này liên tiếp dọn ba mảnh sân, Trần Thục Anh đã biết người chuyển tới ở không đơn giản, dù sao chồng cô ta là chính ủy viên đoàn cũng mới được hai gian thôi.
Nhà ba gian ít nhất phải là cán bộ sư đoàn, tham mưu của bộ chỉ huy sư đoàn cũng không được, tham mưu không mang trưởng, phúc lợi cũng chỉ như thế.
Cô ta kêu chồng mình đi nghe ngóng nhưng chồng cô ta bận rộn công việc hoàn toàn không quan tâm, nên cô ta chỉ có thể hỏi thăm người khác.
Ngược lại Quách Trừng cũng không giấu diếm nói là gia đình của tham mưu trưởng Tiết.
Tuy rằng tham mưu Tiết không phải thủ trưởng ở bên quân khu tỉnh nhưng vẫn là thủ trưởng, hiển nhiên Trần Thục Anh muốn có quan hệ tốt với gia đình anh.
Hôm qua cô ta phải đi làm, người ta cũng bận rộn thu dọn đồ đạc, tất nhiên cô ta không tiện quấy rầy, sáng nay nghe thấy động tĩnh mới định ra ngoài làm quen.
Cô ta nghĩ gia đình của tham mưu Tiết từ quê qua đây đều là người ở nông thôn trồng trọt, chắc chắn làn da đen vàng thô ráp, dáng người thô to, giọng nói oang oang, ngôn từ thô tục, động tác cũng thô lỗ hào phóng.
Ai ngờ lại là một người phụ nữ có làn da trắng như tuyết, bộ dáng xinh tươi mọng nước, nói chuyện còn rất nhã nhặn như thế.
Không biết còn tưởng là con gái của đại tư bản về nông thôn lao động cải tạo ấy chứ?
Người nông thôn có ai xinh đẹp duyên dáng như vậy sao? Mà xinh đẹp duyên dáng vẫn là thứ yếu, làn da trắng nõn mịn màng trên người cô là sao hả?
Nắng gay gắt ở nông thôn không chiếu vào cô sao?
Hai người tự giới thiệu mình một chút, nói chuyện vài câu với nhau, vì vẫn chưa quen nên Lâm Tô Diệp cũng không hỏi thăm nhiều. Trần Thục Anh cũng bận đi làm nên tạm biệt Lâm Tô Diệp trước, nói sau này lại nói sau.
Sau khi Tiết Minh Dực đến văn phòng bộ quân sự, nhìn thời gian nghĩ chắc hẳn cũng vào làm rồi mới gọi điện tới văn phòng ban văn hóa quân khu tỉnh hỏi xem có lớp buổi tối đào tạo văn hóa cho người nhà không?
Sau khi cán bộ ban văn hóa nhận được điện thoại của anh lại đáp không có một cách vô cùng tiếc nuối, gia đình tới quân khu tỉnh có vài người vốn có văn hóa đã được sắp xếp công việc, nếu là gia đình từ nông thôn tới không có văn hóa, phần lớn đều phải chăm con và làm việc nhà nên không có thời gian đi học, người có thời gian có thể đi làm thì sắp xếp tới mấy nơi như nhà ăn, vườn rau, hậu cần giúp đỡ.
Bây giờ tuy Lâm Tô Diệp không có văn bằng và học lực nhưng cô có trình độ văn hóa, có vài công việc có thể đảm nhiệm.
Nhưng Tiết Minh Dực cũng không muốn cô quá chịu khổ, việc làm thể lực thì bỏ đi, việc làm không cần thể lực nhưng quá nhàm chán cũng bỏ nốt.
Nếu như kêu cô đi tới mấy nơi như nhà tắm và rạp chiếu phim này bán vé, hoặc là tới hợp tác xã tiêu thụ làm nhân viên bán hàng cả ngày, Tiết Minh Dực cũng không muốn.
Anh biết ý của Lâm Tô Diệp, nếu như có lớp học đào tạo buổi tối, cô có thể lấy được văn bằng, như vậy có thể dựa vào trình độ đi tranh giành công việc mà không phải cứ dựa vào tổ chức sắp xếp.
Cô không muốn rước thêm phiền phức cho anh, không muốn kêu anh trực tiếp sắp xếp công việc cho.
Anh nói với chủ nhiệm Loan của ban văn hóa: “Gia đình quân khu càng ngày càng nhiều, cần phải dành sự ủng hộ đối với những người phụ nữ có chí tiến thủ đó, để bọn họ có chỗ học kiến thức văn hóa, cũng có thể lấy được bằng tốt nghiệp.”
Chủ nhiệm Loan cười đáp: “Ý kiến của tham mưu Tiết khá hay, chúng tôi sẽ đề đạt báo cáo với ban chính trị.”
Sau khi Tiết Minh Dực cúp máy lại gọi điện cho Quách Trừng, làm phiền anh ta tìm một đồng chí nữ có văn hóa quen thuộc quân khu hướng dẫn Lâm Tô Diệp, tránh cho cô mới tới có rất nhiều chỗ không hiểu.