Chương 576: Lam Hải Quân 1
Quách Trừng cười bảo: “Tham mưu Tiết, anh yên tâm, chị dâu thông minh mà. Vị đồng chí nữ hàng xóm nhà các anh đó rất nhiệt tình, cô ta sẽ hướng dẫn chị dâu làm quen.”
Tiết Minh Dực đã yên tâm, lại tập trung vào công việc bận rộn.
Tuy rằng vợ chồng cũng không phải ngày nào cũng ở chung, anh cũng không thể về nhà mỗi ngày, nhưng cũng không biết tại sao, cô từ nông thôn chuyển tới quân khu ở lại khiến Tiết Minh Dực có một loại cảm giác cuối cùng cũng được đoàn tụ với nhau.
Rất đẹp.
Tiểu Thẩm lập tức cảm giác được sự khác thường của anh. Ôi chao, xem ra tâm trạng rất tốt đây.
Tổ thông tin liên lạc bọn họ có quan hệ mật thiết với tiểu đoàn trinh sát nên thông tin linh hoạt nhất, xung quanh đây chỗ nào có cây táo, lê, quýt, cậu ta đều biết hết, còn có con thỏ rừng, gà rừng nào có sức sinh sản dồi dào, cậu ta sẽ kêu người mau chóng đi sắp xếp, trở về kêu Trịnh Viện Triều tặng cho chị dâu.
Chị dâu tới quân khu, cuộc sống nhỏ trải qua nhất định phải tốt hơn ở nông thôn mới được, bằng không người ta tới đây làm gì?
Lại nói Lâm Tô Diệp đã ăn xong bữa sáng nhưng cũng không vội ra ngoài đi dạo, cô phải dọn nhà cửa với bà Tiết một chút.
Tuy rằng người ta đã dọn dẹp căn nhà không tồi nhưng ai cũng có thói quen nhỏ của mình, nhất định phải sắp xếp ngôi nhà cho thuận tay mới được.
Toa Toa theo Lâm Tô Diệp bận trước bận sau, cầm bức tranh mà cô bé thích ra ngoài, ngoại trừ bức tranh về cha mà mẹ không cho người khác xem ra, những bức khác đều có thể treo, đặc biệt là bức cả gia đình đi bơi là bức cô bé thích nhất.
Tranh cha bế cô bé, tranh bà nội, anh cả và anh hai đánh cờ, cô út chạy bộ, đều được treo hết lên.
Đại Quân và Tiểu Lĩnh ăn cơm xong cũng đeo cặp ra ngoài.
Lâm Tô Diệp nhắc nhở hai đứa trẻ: “Sau khi báo danh trực tiếp vào học, không được chạy lung tung, muốn đi dạo đợi ngày nghỉ rồi đi sau.”
Tiểu Lĩnh: “Mẹ, mẹ cũng thật lo nghĩ không ngại già, bọn con đều đã là người lớn bao nhiêu rồi, còn phải nhắc cái này nữa sao, mẹ yên tâm đi, sẽ không trốn học đâu ạ.”
Ra ngoài, Tiểu Lĩnh: “Đại Quân, chúng ta đi tới trường học kiểu gì đây?”
Đại Quân: “Đi theo người đeo cặp sách.”
Trên đường có tốp năm tốp ba học sinh nam nữ đeo cặp sách đi về một hướng, hai đứa trẻ cũng đi theo.
Tiểu Lĩnh: “Chúng ta cứ đi học như vậy hả? Không thám hiểm địa hình môi trường ở đây một chút sao?”
Đại Quân: “Không muốn ăn đòn thì đừng đi.”
Có nam sinh nữ sinh nhìn thấy bọn họ đều tò mò đánh giá, dù sao bé trai cũng xinh xắn như thế, làn da một trắng một đen, lớn lên gần như tương tự, khỏi phải nói quá bắt mắt rồi.
Có hai nữ sinh một lớn lên mắt to rất anh khí, một nhã nhặn yên tĩnh, hai cô gái rất tò mò về Đại Quân và Tiểu Lĩnh.
Nữ sinh mắt to chủ động hỏi hai người: “Các cậu mới tới sao?”
Đại Quân không thích nói chuyện với người lạ nên không đáp, Tiểu Lĩnh lại cười bảo: “Đúng đó, mới vừa chuyển tới hôm qua.”
Có một tiểu tử xinh xắn khoảng mười tuổi mặc áo thủy thủ nhảy ra, lớn tiếng bảo: “Các cậu muốn làm gì? Ai chơi với nữ sinh, người đó mọc mụn nước ở chân!”
Lúc này nam sinh nữ sinh từ khoảng tám tuổi đến mười hai tuổi gần như không chơi chung mà cực kỳ ghét bỏ nhau. Chỉ cần nhìn thấy nam sinh nữ sinh chơi chung đặc biệt có một bên cực kỳ xinh đẹp, đều sẽ có người đùa cợt bọn họ kết đối tượng, nam sinh nữ sinh chơi chung sẽ mọc mụn nước ở chân, cho nên phần lớn bọn họ đều không chơi chung với nhau.
Đám người Đại Quân và Tiểu Lĩnh ở nông thôn, thật ra nam nữ sinh cũng không chơi chung, nhưng không đến mức nói chuyện cũng không được.
Nữ sinh mắt to bị cậu ta chọc giận lập tức đuổi đánh cậu ta: “Sao cậu vẫn chưa mọc mụn nước ở chân hả?”
Tiểu Lĩnh trừng to mắt nhìn, người thành phố bọn họ hung dữ như vậy sao?
Đại Quân ra hiệu cậu bé rời đi.
Rất nhanh bé trai đó đã lại chạy về, tự giới thiệu bản thân với hai người: “Tớ tên là Lam Hải Quân, các cậu thì sao?”
Đại Quân không để ý, Tiểu Lĩnh tự báo tên họ.
Lam Hải Quân: “Cha cậu làm gì?”
Tiểu Lĩnh: “Tham mưu.”
Lam Hải Quân nhếch miệng, cười ha ha bảo: “Tham mưu không mang trưởng, đánh rắm cũng không vang.”
Tiểu Lĩnh không có cảm giác vì cha mang trưởng mà, cũng không cảm thấy cậu ta đang chê cười mình.