Chương 577: Lam Hải Quân 2
Đại Quân lại không kiên nhẫn: “Đi thôi.”
Lam Hải Quân thấy gương mặt nhỏ tuấn tú của Đại Quân lạnh lùng, không có biểu cảm, mà Tiểu Lĩnh lại từ lông mày đến khóe miệng đều mang theo ý cười, càng lúc càng tò mò: “Hai người các cậu là song sinh sao? Các cậu bao nhiêu tuổi, hai người các cậu…”
Đại Quân đẩy nhanh bước chân.
Đang đi thì một đứa trẻ chạy tới, hô lên đầy hưng phấn: “Tiết Viễn Chinh, Tiết Vân Lĩnh, tớ không nhận lầm đấy chứ? Là hai cậu đúng không? Ôi má ơi, thật đúng là duyên phận rồi.”
Bé trai đó lao tới, nhảy tưng tưng quanh hai đứa trẻ một cách hào hứng: “Tớ, tớ này, các cậu không nhận ra tớ hả?”
Trước mắt Tiểu Lĩnh cũng sáng ngời, cười ha ha nói: “Vương Tiểu Lợi, cậu cũng chuyển tới sao?”
Vương Tiểu Lợi: “Đúng đó đúng đó, cha tớ vẫn là tham mưu, mẹ tớ vẫn phụ trách cho heo ăn.”
Hải Lam Quân phụt cười, bảo: “Tham mưu không mang trưởng, đánh rắm cũng không vang, cha cậu là một tham mưu, cậu khoe cái gì?”
Vương Tiểu Lợi: “Ai khoe? Ai nói chuyện với cậu?”
Lam Hải Quân thấy cậu bé dám gay gắt với mình, định đẩy cậu bé.
Vương Tiểu Lợi ném cặp sách xuống lao vào đánh nhau với cậu ta.
Đại Quân và Tiểu Lĩnh: “…”
Trong ấn tượng của bọn trẻ, Vương Tiểu Lợi chắc hẳn có hơi nhát gan sợ phiền phức, không muốn đánh nhau với người ta chứ, ngược lại lúc này còn bốc đồng hơn cả Tiểu Lĩnh.
Tiểu Lĩnh thấy Vương Tiểu Lợi hoàn toàn đánh không lại Lam Hải Quân, Vương Tiểu Lợi chỉ biết võ mèo quào đánh loạn, còn Lam Hải Quân lại có chút bài bản, có vẻ như đã được luyện qua.
Tiểu Lĩnh chạy tới kéo hai người họ ra: “Hai người các cậu làm gì thế, ở chỗ các cậu đều thích đánh nhau như vậy sao?”
Còn mạnh hơn ở thôn bọn tớ?
Vương Tiểu Lợi: “Nó mắng cha tớ hoài.”
Lam Hải Quân: “Tớ nói không phải sự thật chắc?”
Đại Quân không để ý đến bọn họ mà tự mình đi mất.
Tiểu Lĩnh vội vàng đuổi theo, Vương Tiểu Lợi cũng nhanh chóng đuổi theo, hỏi bọn họ đang ở đâu, tới lúc nào, cậu ta sẽ đi tìm bọn trẻ chơi.
Lam Hải Quân: “Ê này, đợi tớ với.”
Đại Quân và Tiểu Lĩnh đi một đường tới trường học.
Lam Hải Quân: “Tớ dẫn các cậu đi báo danh, tớ quen phòng giáo vụ.”
Vương Tiểu Lợi chế nhạo: “Đương nhiên quen rồi, ngày nào cũng chỉ biết đánh nhau gây rối, trên bảng đen nhỏ ở phòng giáo vụ lúc nào chẳng có tên cậu chình ình ra đó.”
Lam Hải Quân: “Tớ phải đánh cậu, cậu đừng có khóc.”
Hai người bọn họ đều muốn thể hiện trước mặt Đại Quân và Tiểu Lĩnh, giành nhau dẫn hai đứa trẻ tới phòng giáo vụ.
Tiểu Lĩnh gãi đầu: “Hai cậu không cần nhiệt tình thế đâu.”
Vốn mới chuyển tới còn có chút cảm giác xa lạ, kết quả bị hai người bọn họ gây chuyện như vậy, Tiểu Lĩnh cũng không cảm thấy xa lạ chút nào nữa.
Giáo viên ở phòng giáo vụ nhìn thấy Lam Hải Quân tới, sắc mặt lập tức thay đổi: “Lam Hải Quân, em lại đánh ai nữa?”
Vương Tiểu Lợi: “Cô ơi, là em ạ!”
Cô Vu còn chưa kịp để ý đến cậu ta đã nhìn thấy Đại Quân và Tiểu Lĩnh ở phía sau, trước mắt lập tức sáng ngời: “Đây là con nhà ai, cha mẹ các em đâu?”
Tiểu Lĩnh: “Thưa cô, cha em… cha em đi làm rồi ạ, kêu bọn em tự tới báo danh”
Cô Vu: “…” Tim của phụ huynh nhà này lớn thật.
Cô ta dẫn hai đứa trẻ đi qua điền biểu mẫu: “Hai em biết viết không?”
Đại Quân: “Để em.”
Cậu bé lôi bút máy từ trong cặp sách của mình ra, bắt đầu loạt soạt điền.
Cậu bé có luyện thư pháp với Cố Mạnh Chiêu, bản thân thích Cố Mạnh Chiêu chỉ dẫn có lòng, tuy rằng mới mười tuổi nhưng chữ bút máy đã luyện đến rất có khí phách, rõ ràng tiêu sái, khiến người vừa nhìn đã thích.
Cô Vu không nhịn được mà khen một tiếng: “Chữ đẹp!”
Tiểu Lĩnh cười hì hì bảo: “Cô ơi, Đại Quân luyện với trí thức Cố đương nhiên phải đẹp rồi.”
Ở trong mắt cậu bé trí thức Cố lợi hại nhất, tất cả mọi người đều khâm phục anh ta và biết tên tuổi của anh ta.
Hiển nhiên cô Vu không biết trí thức Cố, chỉ nghĩ trẻ con nông thôn chưa trải sự đời gì, chỉ biết vài người đó hiển nhiên sẽ treo ở bên miệng, cũng không chê cười cậu bé.
Đợi Đại Quân viết xong tên của cha mẹ, cô Vu đọc thầm, thấy không vấn đề mới cất đi.
Cô ta lại hỏi hai bé trai: “Các em học lớp mấy rồi?”
Trẻ con nông thôn đi học muộn, có vài đứa trẻ mười tuổi vẫn còn học lớp một, có vài đứa lại học lớp hai, lớp ba.
Đại Quân: “Lớp bốn ạ.”
Tiểu Lĩnh: “Lớp hai ạ.”
Cô Vu: “?”
Đại Quân liếc mắt nhìn Tiểu Lĩnh một cách lạnh lùng, ánh mắt cảnh cáo cậu bé đừng thiếu đòn.
Hai bé trai đi học cũng coi như sớm, trẻ con nông thôn thường chín tuổi mới học lớp một nhưng hai bé trai bảy tuổi đã đi, bây giờ mùa thu mười tuổi có thể học lớp bốn.