Chương 578: Lam Hải Quân 3
Trước mắt nông thôn không có nghỉ hè, mùa hè trực tiếp lên lớp bốn, đến mùa thu lại nghỉ sau.
Nhưng trong thành phố không có nghỉ mùa thu mà là nghỉ hè, lúc này đã khai giảng lại, cũng học lên lớp mới.
Tiểu Lĩnh lại cảm thấy chương trình học lớp bốn khó quá, vẫn là học lớp hai tốt hơn, tùy tiện qua loa một cái là qua cửa.
Bị Đại Quân uy hiếp như vậy, cậu bé lập tức cười hì hì nói: “Cô Vu, bọn em đi học sớm, bây giờ mới mười tuổi, có phải nên học lớp ba không?”
Cô Vu cũng hiểu tình hình: “Cha mẹ các em có nói cho học thêm một năm lớp ba nữa không?”
Tiểu Lĩnh nhún vai, sao có khả năng được.
Cô Vu sắp xếp cho bọn trẻ học chung lớp bốn, chung lớp với Lam Hải Quân và Vương Tiểu Lợi.
Cô Vu thấy phải lên lớp rồi, muốn dẫn hai người đi qua giới thiệu với các bạn học, thuận tiện thử thành tích của hai đứa trẻ thế nào, rồi sắp xếp cho làm cán bộ trong lớp.
Đại Quân viết chữ đẹp, nói chuyện mạch lạc, tính cách lại yên tĩnh khiến cô Vu rất thích, muốn cho cậu bé làm lớp phó hoặc là ủy viên học tập, đến khi ấy có thể phục trách viết báo bảng đen.
Tiểu Lĩnh hoạt bát như thế cho làm ứng cử viên lao động và ủy viên thể dục trước, đến khi đó có thể thử luân phiên.
Ai ngờ Tiểu Lĩnh lại nói: “Cô Vu, hôm nay bọn em chỉ tới báo danh, qua hai ngày nữa mới tới học ạ.”
Cô Vu ngạc nhiên hỏi: “Tại sao? Đã khai giảng rồi mà.”
Tiểu Lĩnh: “Cô Vu, bọn em mới chuyển qua đây, trong nhà vẫn còn lộn xộn lắm, mẹ em rất yếu ớt không làm được việc, bọn em phải về giúp dọn dẹp.”
Cô Vu lập tức vô cùng cảm động, hai đứa trẻ này thật ngoan, thật hiểu chuyện, quá hiếu thuận, tham mưu Tiết người ta biết giáo dục quá.
Tuy rằng cô ta không biết cha mẹ đứa trẻ nhưng lại lập tức sinh ra hảo cảm.
Đại Quân: “…”
Cậu bé có hơi từ chối, không thể trốn học, mẹ biết chắc chắn sẽ tức giận.
Nhưng mà… sức hút của thư viện đối với cậu bé vô cùng lớn, cậu bé chưa bao giờ từng thấy thư viện, rất muốn đi nhìn một cái.
Vừa mới chuyển tới, mẹ còn phải dọn đồ, chắc hẳn… không rảnh để mắt đến hai người bọn họ đâu, hai ngày này có thể đi dạo một vòng.
Đấu tranh tư tưởng một phen xong, Đại Quân cũng không còn kiên trì nữa mà theo Tiểu Lĩnh ra ngoài.
Lam Hải Quân thấy thế lập tức nói mình đau bụng, phải về nhà đi nhà xí, cũng đuổi theo hai bé trai ra ngoài.
Vương Tiểu Lợi ngơ ngác, ý gì đây? Cậu ta cũng muốn xin nghỉ đi tìm Đại Quân và Tiểu Lĩnh chơi, nhưng lại bị cô Vu nhéo lỗ tai, ném về lớp học.
Đại Quân và Tiểu Lĩnh rời khỏi trường học, hai người lại xuất hiện mâu thuẫn liên quan đến việc đi đâu.
Đại Quân muốn đi tới thư viện xem nhưng Tiểu Lĩnh lại không chịu, cậu bé muốn đi xem phim trước.
Đại Quân: “Tách ra làm việc.”
Tiểu Lĩnh: “Đại Quân, anh muốn ly hôn với em sao? Anh cũng quá tuyệt tình rồi đó?”
Đại Quân nhắm mắt, có một đứa em trai ngu ngốc thật sự rất bất đắc dĩ: “Chỉ có vợ chồng mới ly hôn, chúng ta là anh em cơ mà.”
Tiểu Lĩnh: “Anh muốn cắt đứt tình nghĩa anh em với em á?”
Trên thái dương của Đại Quân đã nổi gân xanh: “Cái đó gọi là anh em trong nhà cãi nhau!”
Tiểu Lĩnh: “Mặc kệ thế nào, dù sao vẫn là anh muốn giải tán, anh không hào phóng, sao anh không đi chung với em?”
Đại Quân có hơi bất đắc dĩ, lần nào cái thứ hàng này cũng chiếm lời nhảy rất cao, mình đọc sách, đánh cờ kêu em ấy chơi chung thì sao? Dù sao lần nào em ấy ra ngoài điên loạn mình cũng đi cùng rồi, kết quả em ấy lại trở mặt nói em ấy chơi với mình nhiều hơn, còn mình không chịu chơi với em ấy.
Cậu bé nói đạo lý: “Chúng ta đang trốn học, mẹ biết sẽ đánh, đi tới thư viện là để mượn sách đọc.”
Tiểu Lĩnh: “Vậy… buổi chiều mới đi thư viện được không?”
Lam Hải Quân nhảy ra, cười ha ha: “Thư viện khỏi cần đi đâu, đến giờ vẫn còn niêm phong mà.”
Đại Quân: “Tại sao?”
Lam Hải Quân: “Nói bên trong có rất nhiều cỏ độc của tư bản chủ nghĩa đó.”
Tiểu Lĩnh lập tức nổi lên hứng thú, rõ ràng chơi vui hơn rạp chiếu phim nhiều, cậu bé lập tức hào phóng bảo: “Đại Quân, đi thôi, đi giúp anh mượn sách.”
Cậu bé thấy Đại Quân có hơi do dự mới kéo Đại Quân chạy.
Lam Hải Quân lập tức đi theo.
Buổi trưa Lâm Tô Diệp mời bà Tiết đi dạo tới nhà ăn gọi cơm, rồi lại vòng một vòng hỏi thăm một chút, xem gần đây có người nào bán thức ăn hay không, cũng có thể mua thức ăn về nhà nấu.
Cô thắt bím tóc nhỏ cho Toa Toa, khoác áo len hở cổ bên ngoài váy nhỏ màu xanh trắng.