Chương 624: Em thật khác với người ta
Còn nữa, nếu như vợ không cạnh tranh được hiển nhiên anh sẽ về nhà dỗ.
Quách Trừng thấy Tiết Minh Dực và Lâm Tô Diệp đều sắm thái độ thuận theo tự nhiên, vậy anh ta cũng không nói nhiều gì nữa, mà đi kiến nghị với chủ nhiệm Khưu.
Ngày hôm nay thư viện phát thông báo muốn lập tức sắp xếp cho sáu nhân viên quản lý thư viện, trong đó tổ trưởng chính, phụ chọn từ trong đó.
Bọn họ ngoại trừ phụ trách sắp xếp sách, mượn sách đọc, còn phải phụ trách quét dọn vệ sinh thư viện, luân phiên trực ban.
Về phần tiêu chuẩn chọn chính là thi ngay tại trận, người tham gia thi công khai, thắng thua nhìn cái là biết, không ai có ý kiến.
Tiền lương đãi ngộ lại không cao, một tháng ba mươi, cộng thêm trợ cấp là ba mươi lăm.
Tuy rằng tiền lương không cao nhưng có thể diện! Nói ra ngoài cũng là công việc có văn hóa và nhã nhặn.
Lâm Tô Diệp nghĩ đơn giản hơn, thư viện có sách có thể thoải mái đọc, tương đương với cô học được cái mới trước khi học lớp ban đêm.
Chuyện tốt như vậy không tranh thủ mới lạ.
Trần Thục Anh biết cô muốn đi cạnh tranh mới hỏi thăm giúp cô, trở về cũng đưa ra ý kiến cho cô: “Công việc ở thư viện chính là phân loại những quyển sách đó, ghi thẻ mượn sách, trả sách còn phải gạch ghi chép mà thôi, chủ yếu là cẩn thận, tránh làm mất sách hỏng thẻ.”
Lâm Tô Diệp cũng đã nghe Quách Trừng nói yêu cầu, tự mình làm bản kế hoạch, lấy ra cho Trần Thục Anh nhìn.
Trần Thục Anh rất kinh ngạc: “Em gái, em thật khác với người ta, đọc điều khoản rõ ràng, vừa nhìn đã biết, chị cảm thấy ổn đấy.”
Được Trần Thục Anh khen Lâm Tô Diệp rất tự tin, dự định buổi tối cho người nhà cùng xem.
Cô đang hoàn thiện bảng kiến nghị ở thư viện của mình thì bên ngoài truyền tới tiếng xe Jeep!
Tiết Minh Dực về nhà rồi!
Toa Toa động tác nhanh hơn cô, như con én nhỏ phi ra ngoài: “Cha!”
Tiết Minh Dực chân dài sải bước lớn đi vào, bước chân không dừng, trên tay đã thành quen xách con gái lên.
Toa Toa cười khanh khách.
Đại Quân và Tiểu Lĩnh ra ngoài chào hỏi cha, lại hỏi đã viết xong bài tập về nhà, có thể ra ngoài chơi một lúc được không.
Bộ dáng vô cùng ngoan ngoãn.
Lâm Tô Diệp: “Đừng giả bộ, làm như mẹ không cho các con ra ngoài chơi ấy, trước chín giờ về rửa mặt đi ngủ.”
Hai bé trai cùng nhau ra ngoài.
Bà Tiết chào hỏi con trai một tiếng rồi cũng nhấc chân ra ngoài đi dạo.
Ở quân khu có đèn đường, muốn đi dạo thì đi dạo, vô cùng tự do.
Lâm Tô Diệp đi tới nhà bếp lấy cơm nước trong nồi còn nóng ra, bọn họ cũng không biết Tiết Minh Dực có về hay không hôm nay, nhưng vẫn theo thói quen để lại một phần cho anh.
Tiết Minh Dực bế con gái ngồi trước bàn, thuận tiện nhìn vở của Lâm Tô Diệp.
Lâm Tô Diệp làm việc rất nghiêm túc, biết thư viện kiểm tra thế nào nên ở nhà chuẩn bị đầy đủ.
Cô dọn cơm lên bàn, bế Toa Toa ngồi bên cạnh nghe radio, kêu Tiết Minh Dực ăn cơm trước.
Toa Toa lại không chịu, muốn cùng cha xem vở của mẹ, giúp sửa đổi.
Khi Tiết Minh Dực ăn cơm rất ít làm việc, khi làm việc tuyệt đối sẽ không ăn cơm, anh nhanh chóng giải quyết bữa cơm cho xong, súc miệng, sau đó chỉ dẫn cho Lâm Tô Diệp một chút.
Đi làm việc ở thư viện chẳng qua chỉ là học cách phân loại sách, viết thẻ mượn sách, còn có trả sách điền đơn, nhưng phân loại sách cũng có một bí quyết.
Tiết Minh Dực nói với Lâm Tô Diệp lý giải của anh.
Lâm Tô Diệp nghe mà gật gù, không hổ là lãnh đạo, kiến giải mạnh hơn người bình thường nhiều.
Cô cười đáp: “Công việc quản lý thư viện này của em không chạy thoát được đâu.”
Tiết Minh Dực: “Cũng rất mệt.”
Không tính là công việc tốt gì.
Lâm Tô Diệp: “Phải tự mình quét dọn vệ sinh.”
Toa Toa: “Con dẫn anh trai cùng quét.”
Lâm Tô Diệp xoa đầu cô bé: “Bé ngoan.”
Tiết Minh Dực cảm thấy Lâm Tô Diệp chắc chắn được, nhưng cũng không nhịn được mà chọc cô: “Không được chọn cũng đừng khóc nhè.”
Toa Toa: Mẹ cũng biết khóc nhè sao? Giống anh trai sao?
Lâm Tô Diệp nóng mặt, trừng mắt nhìn Tiết Minh Dực trách cứ: “Nói lung tung, sao em có thể không được chọn? Em chuẩn bị đầy đủ như vậy cơ mà, còn nữa, không chọn em thì em tới xưởng may may quần áo, em giẫm máy may cũng rất trơn tru đấy nhé.”
Tiết Minh Dực: “Không được, quá mệt.”
Loại đơn vị như xưởng may, xưởng dệt này ở trên tuyến sản xuất đều rất vất vả, thể trạng của cô hoàn toàn không chịu được.
Cô đi một ngày anh lo một ngày, vẫn đừng nên dày vò cô.