Chương 635: Sửa lại án sai, giàu có bất chợt 4
Thời buổi này một trăm nghìn tệ quả thật là một con số khổng lồ không dám nghĩ tới.
Nhưng Cố Mạnh Chiêu lại cảm thấy rất không chân thật, không có cảm giác gì cả.
Mười năm ở quê này, anh ta dựa vào sự chăm sóc của đại đội mới có thể sống sót. Một năm vừa mới về quê đó không làm được việc đồng áng, không được chia khẩu phần lương thực, càng đừng nói đến tiền. Mười năm này anh ta ở quê quanh năm suốt tháng cũng không được chia quá ba mươi đồng tiền, hoàn toàn không đủ tiêu.
Muốn nói cảm giác của anh ta với tiền vậy vẫn là tiền và phiếu lương Lâm Tô Diệp cho anh ta đi thăm cha mẹ khiến anh ta cả đời khó quên, vô cùng quý trọng.
Anh ta trả một đồng tiền phí điện thoại, nhân viên công tác nói chỉ lấy bảy hào, nhưng anh ta lại lắc đầu: “Không cần.”
Anh ta về nhà ngồi trên ghế đá bên ngoài một lúc, bình ổn tâm trạng rồi mới vào nhà.
Nhà của gia đình anh ta ở trong vườn mai phía sau đại học tỉnh, tòa nhà ba tầng theo kiến trúc kiểu Âu. Khi vận động bị tịch biên làm thành văn phòng và tòa nhà gia đình của ủy ban cách mạng, bên trong đã được sửa đổi lại, bây giờ không phân được ra loại gì.
Nhưng những thứ này đều không quan trọng, cũng không ai để ý, dù sao so với nhà gạch bùn ở nông thôn, thế này có tính là gì?
Anh ta vào cửa, trong nhà vẫn náo nhiệt.
Cha Cố ở trên tầng, còn mẹ Cố ở dưới tầng bị mấy người thân không tính là thân gì, người nào cũng như thể chị em ruột, anh em ruột thương bọn họ, một hơi nói những năm này đã chịu khổ rồi, sau này mọi người thân như một nhà…
Những người thân này trước khi cha mẹ xảy ra chuyện đã xin không ít tiền, đòi lợi ích cầu giúp đỡ, nhưng sau khi cha mẹ xảy ra chuyện, người nào cũng phân rõ giới hạn không lui tới nữa.
Lần này qua đây, chẳng qua là muốn được chia khoản tiền mà cha mẹ lấy được.
Mẹ Cố thấy anh ta về, lập tức gọi: “Mạnh Chiêu, mau qua đây gặp dì họ cả, cô họ hai, chú họ ba…”
Trong lòng Cố Mạnh Chiêu có hơi mất kiên nhẫn nhưng nể mặt mẹ anh ta vẫn chậm rãi đi qua.
Vài người nam nữ kéo anh ta, tới tấp khen anh ta tuấn tú lịch sử: “Mạnh Chiêu cũng lớn rồi, nên lấy vợ đi thôi? Con nhà bọn dì lớn lên vừa dịu dàng vừa xinh đẹp, vừa vặn xứng với Mạnh chiêu…”
Cố Mạnh Chiêu vốn là một người dịu dàng, tuyệt đối sẽ không nói lời ác độc với người khác, nhưng người này thật sự khiến anh ta chán ghét.
Anh ta lạnh nhạt đáp: “Xin lỗi, không xứng.”
Người thân đó lập tức mang vẻ mặt lúng túng, cười bổ sung thêm: “Ôi chao, đều là người một nhà, gặp một lần…”
Mẹ Cố nhìn sắc mặt con trai là biết: “Không nói chuyện khác nữa, mọi người coi, chúng tôi từ xa về đây, trong nhà cũng không có gì ăn uống cả, mọi người góp chút mì với thịt rau gì đó cho chúng tôi đi.”
Người nào cũng nói sẽ cho, còn muốn mời cả gia đình bọn họ tới tiệm cơm ăn.
Mẹ Cố đáp: “Không cần, các người mỗi người gom phiếu lương hai mươi lăm cân cho chúng tôi được không? Cũng đủ cho chúng tôi ăn một khoảng thời gian rồi.”
Một người phụ nữ lập tức bảo: “Chị họ, không phải các chị sửa lại án sai được phát tiền lương bù sao? Chị và anh rể em mỗi người một tháng hai ba trăm lận cơ mà?”
Mẹ Cố: “Không phải đã nói rồi sao? Còn chưa đến tay, hay là các người giục hộ tôi nhé?”
Bà ấy nói kêu người góp phiếu lương, tối nay sẽ tới tiệm cơm ăn.
Người tới gom góp với vẻ không tình nguyện, có người cho một cân, có người cho nửa cân, rốt cuộc còn chưa gom được nổi năm cân.
Mẹ Cố cất đi, cười bảo: “Bây giờ chúng tôi cũng không tiện, không giữ các người lại ăn cơm, tạm biệt.”
Bà ấy đứng dậy đi ra ngoài, ý tứ tiễn khách.
Đám người thân đi ra ngoài với vẻ không tình nguyện gì, còn định nói gì đó.
Mẹ Cố lại chỉ cười, nhìn một người cuối cùng trong bọn họ ra khỏi cửa, lập tức đóng sầm cánh cửa gỗ sơn đỏ khảm kính có chạm khắc đó vào.
Người đàn ông ra khỏi cửa cuối cùng đó suýt bị cửa gỗ lớn đập trúng mông, sợ đến mức ông ta vội nhảy dựng lên.
Mẹ Cố bĩu môi, hừ một tiếng, bà ấy quay người cười với Cố Mạnh Chiêu, bảo: “Con trai, thay quần áo đi, gọi cha con xuống lầu, chúng ta ra tiệm cơm ăn một bữa sườn nào.”
Cố Mạnh Chiêu lắc đầu, ý bảo không muốn ăn.
Mẹ Cố: “Vậy tới quán cơm Tây nổi tiếng ăn bò bít tết nhé?”
Cố Mạnh Chiêu lắc đầu: “Mẹ, con muốn ăn mì, ăn ở nhà thôi.”