Chương 636: Sửa lại án sai, giàu có bất chợt 5
Mẹ Cố nở nụ cười: “Con trai, con biết cha mẹ không biết nấu cơm mà, còn ăn mì ở nhà không phải là làm khó chúng ta sao?”
Cố Mạnh Chiêu nhìn bọn họ với vẻ bất đắc dĩ: “Cho nên mười một năm nay cha mẹ vẫn chưa biết nấu cơm sao?”
Mẹ Cố cười ngại ngùng: “Mười một năm này cũng không cho cha mẹ cơ hội học nấu cơm. Chút khẩu phần lương thực đó nấu cháo còn không đủ nhét bụng, ai còn quản nấu cơm gì nữa chứ? Cũng không phải con chưa từng tới chỗ cha mẹ nhìn qua mà.”
Cố Mạnh Chiêu thở dài một hơi: “Vậy con nấu cho cha mẹ ăn.”
Cha Cố đang ở trong phòng kiểm kê vài quyển sách bảo bối đó, tranh chữ cổ vẫn là thứ yếu, năm đó bọn họ về đây mang theo rất nhiều sách, kết quả bị các thanh niên trẻ đốt sách phá hủy không ít. Cũng may ban thanh tra và tịch thu tài sản cũng có người tốt biết phân biệt hàng tốt xấu, đã cất giữ một vài sách cổ và sách nguyên bản nước ngoài mà ông ta quý trọng đi, bây giờ cũng cùng gửi về.
Cha Cố ở trong phòng vui vẻ khua chân múa tay, bảo bối đã xa cách mười một năm, bây giờ nhìn thấy còn thân hơn cả con trai ruột.
Cố Mạnh Chiêu đứng ở cửa thưởng thức một lúc, ho khan một tiếng: “Cha, ăn cơm thôi ạ, con hòa bột rồi.”
Cha Cố đẩy kính mắt, cười với Cố Mạnh Chiêu, bảo: “Thật đúng là con trai ngoan của cha mẹ, thân ở nghịch cảnh không những vẫn giữ được ý chí tích cực hướng lên, còn học được kiến thức mới quản lý gia súc, bây giờ lại còn làm được chuyện khó như nấu cơm nữa. Cha mẹ thật sự rất yên tâm và hãnh diện về con!”
Cố Mạnh Chiêu: “Cha đừng nói lời dễ nghe, ăn cơm thôi.”
Một nhà ba người ngồi trên chiếc ghế sô pha đã cũ nát, vây quanh bàn trà bị bổ ra vài vết ăn cơm.
Cố Mạnh Chiêu làm mì thủ công, khi hòa bột bỏ thêm trứng gà và muối vào nên sợi mì ăn vào dai dai, lúc nấu mì phi thơm hành lá trước, lại đập vài quả trứng gà, rắc thêm hành, ăn vào thơm ngon ngào ngạt.
Cha Cố và mẹ Cố mỗi người ăn một bát to, ngay cả canh cũng húp đến giọt cuối cùng, liên miệng khen ngon.
Cha Cố lấy ống tay áo lau miệng: “Trên đường về ăn cơm ở tiệm cũng không ngon bằng mì con trai chúng ta nấu.”
Bàn tay đưa khăn tay của Cố Mạnh Chiêu cứng ngắc giữa không trung, đây còn là thiếu gia áo gấm lụa là đó sao, lúc này lại trực tiếp dùng tay áo lau miệng?
Không chú trọng nữa sao?
Mẹ Cố nhận lấy lau miệng: “Lão Cố, mình rửa bát đi.”
Cha Cố: “Con trai, con rửa đi, cha đi đọc sách một lúc đây.”
Ông ấy vụt cái chạy bước nhỏ lên lầu.
Cố Mạnh Chiêu: “…” Trong túp lều hai người bọn họ ở khi về quê, bớt ăn nhường cho đối phương, có việc là giành làm, lúc này vừa về trải qua cuộc sống thoải mái đã bắt đầu đùa giỡn lại.
Vừa sửa lại án sai đã mời một người giúp việc, thế này thích hợp sao?
Cố Mạnh Chiêu thu dọn nhà bếp xong lại tìm một vòng, cuối cùng tìm được cha mẹ ở thư phòng riêng của mình.
Anh ta đứng trong hành lang, nhìn vào hai phòng sách: “Cha mẹ, ngày kia con muốn đi thăm bạn.”
Mẹ Cố vừa nghe đã đứng bật dậy: “Con trai, là nhà đối tượng của con sao?”
Cố Mạnh Chiêu: “… Là nhà họ Tiết mà con đã nói với cha mẹ ạ.”
Mẹ Cố nở nụ cười: “Người ta rất quan tâm con, cho con đồ ăn, còn cho con tiền và phiếu lương đi thăm chúng ta, đúng, phải đi thăm người ta, con mua nhiều quà vào nhé.”
Cha Cố: “Cha cũng phải đi sao? Cha vẫn đừng nên đi thì hơn chứ?”
Khi ông ấy bị đấu tố phải cạo trọc đầu, còn bị người ta dùng dầu nóng làm phỏng khiến trên đầu có một vết sẹo, sau khi lành rồi không mọc được tóc nữa, nhìn vào như bệnh chốc đầu không dễ coi.
Đừng đi làm mất mặt con trai thì hơn.
Cố Mạnh Chiêu nghĩ ngợi: “Vậy con đi một mình trước, nhận biết nhà, sau đó mời bọn họ tới nhà mình làm khách.”
Mẹ Cố lập tức bảo: “Đừng, chúng ta tới nhà hàng tốt hơn nhiều, vừa lịch sự vừa khí thế, tới nhà mình lại…” Bà ấy nhìn xung quanh, nói với vẻ ghét bỏ: “Tàn tạ thế này, sao mà mời khách được?”
Cố Mạnh Chiêu: “Người ta sẽ không để ý đâu, hay là cha mẹ trang trí lại một chút đi.”
Trước đây thẩm mỹ của cha mẹ rất cao, phòng bọn họ được trang trí đến ngay cả đại nhân vật cũng khen không dứt miệng.
Hai vợ chồng không hẹn mà cùng xua tay lắc đầu: “Bỏ đi bỏ đi, trang trí làm gì, như vậy rất tốt.”
Căn nhà đẹp lúc đầu đã bị làm hỏng rồi, người đã từng trải qua biển cả khó khăn giờ cũng lười trang trí lại, ai biết khi nào lại bị người ta phá tiếp?
Không có cảm giác an toàn.