Chương 637: Hơi xa lạ
Cố Mạnh Chiêu cũng không cưỡng ép bọn họ, tùy bọn họ sao cũng được, chỉ cần sống thoải mái vui vẻ là được.
Cha Cố: “Con trai, sổ tiết kiệm ở ngân hàng của nhà mình đều thuộc về con, con muốn tiêu thế nào thì cứ tiêu như thế, không cần hỏi cha mẹ.”
Mẹ Cố: “Đúng đó, tự con xem sao mà làm, con đã lớn như vậy rồi, có năng lực hơn cha mẹ.”
Một câu có năng lực hơn cha mẹ này, hai vợ chồng đã làm chưởng quầy nhàn rỗi, ném nhà cho con trai.
Mẹ Cố chạy vào thư phòng của cha Cố: “Vân Phương, mình nói bây giờ có cho chúng ta đi dạo xung quanh không? Còn quản chế nữa không?”
Vân Phương là tên chữ của Cố Hưng Chương, cũng là tên thường dùng khi ông ấy ở nước ngoài du học.
Cha Cố: “Chắc hẳn được đấy? Chỉ cần không ra nước ngoài là được.”
Mẹ Cố: “Em muốn đi ngắm Tây Tạng, quyển tiếng địa phương Hoa Hạ đó của chúng ta cũng bao gồm cả tiếng dân tộc thiểu số, mình đi sưu tầm dân ca và học hỏi đi.”
Cha Cố: “Được, được.”
Mẹ Cố: “Vậy khi nào… chúng ta đi?”
Cha Cố nhìn bóng lưng rời đi của con trai, nhỏ giọng đáp: “Qua đợt này đã nhé?”
Mẹ Cố: “Vậy cũng được, mấy ngày này chúng ta cứ xem ở gần đây, cách nói chuyện ở tỉnh thành và nông thôn khác nhau.”
Cố Mạnh Chiêu nghe cha mẹ ở đó thì thầm nghiên cứu tiếng địa phương Hoa Hạ cũng không nhịn được mà nở nụ cười, trước đây hai người bọn họ nghiên cứu tiếng Tây, tiếng Latin, học phiên dịch và văn học châu Âu, lúc này xuống cơ sở rèn luyện hơn mười năm hình như đã sinh ra hứng thú sâu đậm với tiếng địa phương Hoa Hạ.
Cố Mạnh Chiêu cũng không quấy rầy bọn họ, trực tiếp cầm tiền và phiếu, còn có một phần phiếu ngoại tệ nữa, phiếu ngoại tệ là dollar Mỹ bị tịch thu lúc đầu trả về.
Anh ta ra ngoài thuận tay khóa cửa lại, tránh cho có người vào mà cha mẹ không biết. Dù sao một khi bọn họ nói đến hứng thú sẽ rất say mê, quên cả thời gian, sẽ không nhớ ra.
Anh ta ngồi xe buýt tới tòa nhà bách hóa, trực tiếp đi vào khu hàng hóa cao cấp.
Anh ta muốn mua quà cho người nhà họ Tiết.
Anh ta muốn mua một cái đồng hồ cho Tiết Minh Xuân. Cô ấy đi làm không đeo đồng hồ không biết thời gian, anh ta muốn tặng cho cô ấy một cái.
Trước đây cầm hai trăm đồng tiền nhuận bút anh ta đã muốn mua, đáng tiếc không có phiếu đồng hồ, ngoài ra tiền cũng không đủ nên chỉ đành từ bỏ.
Anh ta vừa liếc mắt đã nhìn trúng cái đồng hồ nữ phong cách trung tính đó, tuy rằng là kiểu nữ nhưng không tinh tế và nhỏ mảnh như những cái khác, dây của chiếc đồng hồ đó hơi lớn, nhìn rất hợp với Minh Xuân.
Anh ta cũng không hỏi giá đã trực tiếp kêu nhân viên bán hàng lấy cho mình.
Cha mẹ không những được trả tiền lương bù mà còn được phát không ít phiếu, phiếu xe đạp, phiếu đồng hồ, phiếu radio, tivi đều có hết.
Sau khi anh ta trả tiền trực tiếp cất hộp đựng đồng hồ vào trong túi của mình, lại đi dạo mua ít quà cho đám người Lâm Tô Diệp.
Anh ta đi tới khu phiếu ngoại tệ mua một cái áo len cừu cho Lâm Tô Diệp, đây là hàng chuyên xuất khẩu, quầy hàng trong nước không tiêu thụ loại chế phẩm từ lông cừu này, cùng lắm là lông dê hoặc loại len khác.
Anh ta lại mua một bộ nhạc cụ nhỏ cho Toa Toa, có kèn Harmonica, sáo ống… còn mua một cái áo khoác màu hồng nữa.
Anh ta mua một cây bút máy Parker đầu vàng cho Đại Quân, mua một cây súng đồ chơi nhập khẩu cho Tiểu Lĩnh, có thể thêm đạn vào bắn, tiện cho cậu bé luyện ngắm bắn, còn mua quần bơi và kính bơi cho hai đứa trẻ.
Anh ta lại mua một đôi giày bông xơ cho bà Tiết, vô cùng dày và ấm áp.
Anh ta cũng mua một ít thuốc lá và rượu Mao Đào cao cấp mang đến nhà họ Tiết thăm hỏi, còn loại bình thường đến khi đó về Đại Dương Loan tặng cho đám người bí thư Dương.
Cuối cùng anh ta mua rất nhiều kẹo và đồ ăn vặt, thậm chí có cả chocolate nhập khẩu.
Mua xong không cầm được, vì anh ta dùng phiếu ngoại tệ nên quản lý cho rằng anh ta là Hoa kiều về nước, phái hai nhân viên bán hàng nam giúp anh ta đưa về nhà.
Chớp mắt đã tới cuối tuần, mới sáng sớm Cố Mạnh Chiêu đã thu dọn đồ.
Anh ta tắm trước, sau đó thay áo sơ mi sạch sẽ, mặc bộ tây trang ba kiện sọc thẳng xanh sẫm của cha anh ta lúc trẻ, đeo cà vạt lên, lại cài kẹp cà vạt khảm ngọc bảo thạch vào, mái tóc dùng sáp chải rất chỉnh tề, cẩn thận tỉ mỉ, sau đó đeo kính vào.
Thanh niên trong gương dịu dàng như ngọc, nho nhã đoan chính… lại… có hơi xa lạ.