Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 638 - Chương 638. Vấn Đề

Chương 638. Vấn đề Chương 638. Vấn đề

Chương 638: Vấn đề

Mẹ Cố lén nhìn qua khe cửa, cười ha ha với cha Cố: “Mạnh Chiêu thật sự càng ngày càng đẹp trai, còn đẹp hơn mình lúc trẻ nhé.”

Cha Cố nhỏ giọng đáp: “Chưa chắc đâu, họ anh có khí chất tốt, phong lưu phóng khoáng, Mạnh Chiêu của chúng ta lớn lên ưa nhìn là giống mình đó.”

Bọn họ đang lén thưởng thức phong thái đẹp đẽ tuấn tú của con trai, ai ngờ Cố Mạnh Chiêu ở trong phòng đột nhiên cởi bộ đồ xuống, lại mặc bộ quần áo thường ngày khi ở nông thôn vào, cào loạn mái tóc, thậm chí còn cầm khăn lông ướt lau sạch sáp đi, lại dùng tay cào khiến mái tóc trở nên rối loạn tùy ý hơn một chút.

Lại là trí thức Cố trong mộc mạc lộ ra tuấn tú nho nhã đó.

Cố Mạnh Chiêu hài lòng, kiểm tra xong quà cần mang theo, không thiếu thứ gì cả, sau đó định ra cửa.

Nhưng đột nhiên anh ta phát hiện ra một vấn đề.

Quà mà anh ta định mang quá nhiều, một mình hoàn toàn không cầm được hết!

Cha mẹ anh ta lại không đi, vậy anh ta chỉ có thể tìm một người giúp.

Cha Cố nhìn ra sự quẫn bách của con trai, lập tức nói: “Mạnh Chiêu, cha giúp con mượn một chiếc xe đưa qua đó.”

Trước đây tuy cha Cố chỉ là một hiệu trưởng trường đại học tỉnh nhưng lại quen biết không ít người, muốn mượn một chiếc xe vẫn được.

Ông ta chạy đi gọi điện thoại, rất nhanh đã có xe tới, người ta còn phối cho cả tài xế.

Cố Mạnh Chiêu cảm ơn, lại tạm biệt cha mẹ.

Cha Cố và mẹ Cố vẫy tay: “Con trai, cảm ơn người ta tử tế nhé, sau này mời người ta tới nhà hàng ăn cơm.”

Cố Mạnh Chiêu ngồi lên chiếc Sedan một đường đi tới quân khu tỉnh, thật ra cũng không tính là xa, chỉ là… đồ anh ta cầm có hơi nhiều mà thôi.

Hôm nay là ngày nghỉ, ngoại trừ Tiết Minh Dực không nghỉ ra thì những người khác đều nghỉ.

Lâm Tô Diệp đã nói với người nhà trí thức Cố sẽ tới làm khách, cho nên mọi người đều ở nhà đợi, không ai chạy ra ngoài cả.

Nhưng Tiểu Lĩnh vẫn kích động nhảy lên nhảy xuống, ngay cả Đại Quân ngày thường bình tĩnh cũng luôn cười, trong mắt tràn đầy vẻ mong chờ.

Hiện giờ Lam Hải Quân và Vương Tiểu Lợi đều dính Đại Quân và Tiểu Lĩnh như sam, ăn xong bữa sáng đã chạy tới nhà họ Tiết chơi, nghe nói thầy giáo trí thức của Đại Quân và Tiểu Lĩnh sắp tới, bọn trẻ cũng ở lại nơi này muốn được gặp một lần.

Bình thường bọn họ nghe ba anh em nhắc đến trí thức Cố rất nhiều, nhưng chưa từng gặp nên rất tò mò.

Lam Hải Quân nghe Lâm Tô Diệp và bà Tiết bàn bạc nên dùng món gì để tiếp đón trí thức Cố, còn nói phải chuẩn bị hai chai rượu.

Tiết Minh Dực bình thường rất ít ăn cơm ở nhà, ăn cơm cũng không uống rượu, cho nên trong nhà rất ít chuẩn bị rượu, phải kêu Đại Quân và Tiểu Lĩnh đi tới hợp tác xã tiêu thụ mua hai chai.

Lam Hải Quân nghe vậy, hô: “Dì, các dì đừng mua, nhà cháu có vài chai lận, cha mẹ cháu cũng không ở nhà uống, cháu về lấy cho.”

Lâm Tô Diệp vội ngăn cậu bé lại, kêu cậu bé đừng động vào đồ của cha mẹ.

Lam Hải Quân lại cười đáp: “Không phải của cha mẹ cháu đâu, của bà ngoại cháu đấy, người ta tặng bà nhưng bà cũng không uống hết.”

Cậu ta kéo Tiểu Lĩnh vụt cái chạy đi, qua một lúc đã chạy về, mỗi người ôm hai chai Mao Đài cộng thêm một cái chậu, bên trong đựng nửa chậu cà tím xào, nửa chậu ngó sen, rau hẹ, củ cải thái.

Bà ngoại Lam ngày nào cũng ở nhà nấu cơm, đồ ăn còn rất thơm!

Người khác thiếu dầu ít thịt, nhưng bà ta lại cả ngày xào một chảo xào đủ loại rau, cá rán, tôm chiên bột…

Lâm Tô Diệp: “Hải Quân, cháu với bà ngoại có hai người, đừng kêu bà nấu nhiều như thế.”

Lam Hải Quân: “Cháu nói cũng không được đâu ạ, cháu bảo bà là có hai người ăn thôi, bà ngoại cháu lại nói nhà chúng ta một đống người, ông ngoại cháu, cậu cả cậu hai dì cả dì hai, cha cháu mẹ cháu…”

Lâm Tô Diệp: “…”

Tiểu Lĩnh cười nói: “Mẹ, ngày đó bà ngoại Hải Quân còn gọi con là Cam Bự nữa cơ, nói con là cậu cả của Hải Quân, há há.”

Bà Tiết: “Chết thật, bà cụ người ta có hơi hồ đồ rồi sao? Phải khám bác sĩ.”

Lâm Tô Diệp cũng hỏi: “Tình hình của bà ngoại cháu như vậy đã khám bác sĩ chưa?”

Lam Hải Quân: “Bác sĩ vừa tới bà ngoại cháu đã chửi rồi, nói bà không bệnh đừng có lừa bà ở viện. Bà chửi người ta mà người ta nói với bà, bà lại không nghe thấy, không phải là phí công sao ạ? Cha mẹ cháu cũng tùy bà, dù sao bà cũng chỉ nấu cơm, cũng không có những chuyện khác.”

Lúc này bên ngoài vang lên tiếng xe hơi, Lâm Tô Diệp tạm thời dừng chủ đề này lại.

Toa Toa lập tức kéo cô út chạy ra ngoài: “Trí thức Cố tới rồi.”

Bình Luận (0)
Comment