Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 639 - Chương 639. Làm Khách, Khiêu Khích 1

Chương 639. Làm khách, khiêu khích 1 Chương 639. Làm khách, khiêu khích 1

Chương 639: Làm khách, khiêu khích 1

Cả gia đình ra ngoài cổng, quả nhiên nhìn thấy trí thức Cố bước ra khỏi xe, lần lượt mang quà ra ngoài.

Đám người cô út và Đại Quân tới giúp cầm đồ.

Lâm Tô Diệp: “Trí thức Cố, cậu tới thì tới còn mua đồ làm gì.”

Cố Mạnh Chiêu cười đáp: “Cũng không biết mua gì, chỉ mua lung tung một lượt thôi, chị dâu và bác gái đừng chê cười tôi không biết mua là được.”

Lâm Tô Diệp: “Sao có thể chứ, trí thức Cố mau vào nhà đi.”

Cô lại cảm ơn tài xế.

Sau khi tài xế đi, một đoàn người vào nhà.

Vốn Lâm Tô Diệp còn nghĩ Cố Mạnh Chiêu cùng lắm chỉ mua đồ ăn đồ chơi tới, đợi vào nhà đặt hộp và túi lớn túi nhỏ lên bàn chia cho mọi người, cô mới trực tiếp ngây người.

Thế này cũng quá quý giá, quá nhiều rồi!

Đại Quân cầm cây bút máy đó, đọc chữ bên trên - Parker, cậu bé không biết nó đắt đỏ, dù sao cũng chưa nghe qua.

Lâm Tô Diệp vừa nghe đã cảm thấy quen tai, sau đó lại nhìn đôi giày bông xơ của bà Tiết, cô đã từng thấy ở trung tâm thương mại, một đôi hai mươi đồng lận!

Sau đó là áo khoác lông cừu của cô.

Lâm Tô Diệp không bình tĩnh nổi nữa nữa: “Trí thức Cố, cậu mau gọi xe cho tôi, tôi trả lại cho trung tâm bách hóa!”

Cố Mạnh Chiêu đáp với vẻ khó xử: “Chị dâu, đều đã mua cả rồi, sao chúng ta trả về được? Thế không hay.”

Lâm Tô Diệp nôn nóng: “Cậu mua đồ cũng đắt quá rồi, lại nhiều nữa! Cậu đã vài năm không về thành phố, không biết giá thị trường trong thành, cậu nhìn cái khoác này đi, khắp phố có người nào mặc đâu? Nếu như tôi mặc nó lên không phải người ta cho rằng tham mưu Tiết đã lấy bao nhiêu lợi ích của người khác hay sao?”

Cố Mạnh Chiêu bật cười ha ha: “Chị dâu, sẽ không đau, tiền lương mười một năm của cha mẹ tôi đều đã phát, không thiếu chút tiền này.”

Lâm Tô Diệp càng không ổn hơn: “Tiền lương của cha mẹ cậu lại càng không thích hợp, cậu nói nếu như bản thân cậu kiếm cũng được đi, nhưng đây là của cha mẹ cậu…”

Cố Mạnh Chiêu đã có hơi lúng túng, cảm thấy mình đã làm hỏng việc, lập tức đỏ mặt khó xử, anh ta cảm thấy mình thật sự thiếu cân nhắc quá, nghĩ nhất định phải báo đáp đám người chị dâu tử tế, mua đồ tốt nhất cho bọn họ mà quên mất chuyện này.

Người ta hoàn toàn không cần anh ta báo đáp, càng không cần anh ta cho đồ tốt, quá tốt ngược lại bọn họ sẽ thấy bất an.

Tâm trạng vui vẻ của anh ta có hơi tụt dốc, nếu như trên đầu có đôi tai vậy chắc chắn sẽ cụp xuống.

Cô út nhìn bộ dáng khó xử của anh ta mà cảm thấy buồn cười, cô ấy hỏi: “Trí thức Cố, mọi người đều có quà, vậy của em thì sao?”

Cố Mạnh Chiêu vội vàng lấy cái hộp cất kỹ ra đưa cho cô ấy: “Anh nghĩ em có áo đồng phục rồi nên mua đồng hồ cho em.”

Cô út cười ha ha: “Trùng hợp thật, chị dâu em vừa mới mua một cái đồng hồ cho em, anh mua muộn rồi, cái này thật sự phải trả về thôi.”

Cố Mạnh Chiêu càng chán nản hơn, anh ta đang làm gì thế này? Cũng quá mất mặt rồi.

Cô út khoe cái đồng đồ trên cổ tay mình cho Cố Mạnh Chiêu: “Trí thức Cố, anh xem, chị dâu mua cho em đó!”

Cố Mạnh Chiêu liếc mắt nhìn, lập tức cảm thấy quen mắt, hình như là… một đôi với cái mình đã mua.

Chẳng qua cô ấy đeo kiểu nam, còn anh ta mua một cái kiểu nữ.

Anh ta mở hộp ra cho cô ấy nhìn.

Cô út lập tức bảo: “Ai nha, cái anh mua không đẹp bằng chị dâu em mua, chị dâu mua cái to, càng lời hơn.”

Cố Mạnh Chiêu: “…”

Tại sao trên sàn không có một cái khe để mình chui vào chứ.

Lâm Tô Diệp là người tham tài tiếc của, tiếc tiêu tiền, cho dù khoản tiền này không phải của mình.

Lúc này nhìn thấy Cố Mạnh Chiêu xấu hổ, cô lập tức lấy lại bình tĩnh, Cố Mạnh Chiêu người ta là khách chứ không phải người nhà mình, mình không thể quá tùy ý được, cô vội cười bảo: “Đồng hồ trí thức Cố mua rất tốt, khi ấy tôi nhìn thấy cũng muốn mua cái này, lại cảm thấy kiểu nữ kiểu nam tiền như nhau, kiểu nam lớn, dùng nhiều nguyên liệu hơn, chắc chắn lời, cho nên mua kiểu nam.”

Thật ra cái đồng hồ nữ đó càng hợp với cô út hơn, chiếc đồng hồ này không nhỏ mảnh như kiểu nữ khác, hơn nữa tuy dáng người của cô út cao nhưng cũng không thô to, cổ tay nhỏ nhắn, kiểu nam lại có hơi to, mà kiểu nữ thì vừa vặn.

Khi ấy Lâm Tô Diệp biết cô út thích kiểu nam mới đặc biệt mua kiểu nam, bây giờ nhìn kiểu nữ lại càng hợp hơn.

Cô út cười bảo: “Trí thức Cố, anh mua thì anh đeo đi.”

Bình Luận (0)
Comment