Chương 640: Làm khách, khiêu khích 2
Cố Mạnh Chiêu càng quẫn bách hơn, anh mua cho em cơ mà, tự anh đeo đồng hồ nữ còn ra thể thống gì, tuy rằng trông cũng được đấy, sẽ không nữ tính cho lắm nhưng chung quy anh ta cũng là đàn ông.
Tiểu Lĩnh hô: “Gì chứ, cháu cảm thấy cái trí thức Cố mua đẹp hơn mà.”
Cậu bé cầm cái đồng hồ kiểu nữ ra so, lại nhìn của cô út, kêu cô út tháo xuống, sau đó so sánh một chút, đưa kiểu nữ cho cô út, đưa kiểu nam cho Cố Mạnh Chiêu: “Như thế là được ngay ấy mà.”
Mặt của Cố Mạnh Chiêu lập tức đỏ bừng, cầm chiếc đồng hồ nam đó có hơi không biết nên làm thế nào mới tốt, chỉ cảm thấy nóng bừng như thể sắt đốt thủng tim anh ta vậy.
Cô út lại cảm thấy có hơi thiệt, đó là chị dâu mua cho, to hơn, dùng nhiều nguyên liệu hơn, giờ đổi thành cái nhỏ hơn có phải hơi thiệt không?
Cô ấy nhìn Lâm Tô Diệp.
Lâm Tô Diệp thấy Cố Mạnh Chiêu đã vô cùng khó xử rồi, vội vàng giải vây cho anh ta: “Được, em đeo cái trí thức Cố tặng đi.”
Tiểu Lĩnh rất chủ động giúp Cố Mạnh Chiêu đeo cái đồng hồ trước đó của cô út vào.
Cô út tự mình đeo đồng hồ nữ lên, nhìn trái nhìn phải hình như cũng được, chỉ là hơi thiệt, dù sao cái của mình cũng to hơn, dùng nhiều nguyên liệu hơn.
Cô ấy liếc mắt nhìn cổ tay của Cố Mạnh Chiêu với vẻ lưu luyến không rời, giờ lấy về cũng không thích hợp cho lắm, chị dâu chắc chắn sẽ cảm thấy cô ấy không hiểu chuyện, dù sao trí thức Cố cũng đã giúp cô ấy thi đỗ công an cơ mà.
Cô ấy đeo vậy.
Cố Mạnh Chiêu nhìn đồng hồ cô ấy đeo, lại dùng tay sờ cái đồng hồ trên tay mình, trong lúc nhất thời trong lòng nóng hổi.
Cô út vẫn cảm thấy có hơi thiệt, hỏi Cố Mạnh Chiêu: “Có phải em hơi thiệt rồi không? Anh tặng quà cho người khác cũng tặng quà cho em, nhưng cũng đổi cái của em đi rồi?”
Cố Mạnh Chiêu vội đáp: “Vậy anh cũng tặng một cái khác cho em.”
Cô út: “Em cũng không cần gì khác, không cần đâu.”
Chỉ là hơi luyến tiếc cái đồng hồ của mình, mới đeo có hai lần, bản thân còn không nỡ đeo mỗi ngày.
Bà Tiết quở trách cô út: “Được rồi, da mặt của con nhãi nhà con cũng dày thật, nào có ai đòi quà của người ta?” Bà ta tiếc tiền mà Cố Mạnh Chiêu đã tiêu: “Cha mẹ cháu vừa về, có khỏe không? Có chỗ ở chưa? Tiền lương trả cho phải cất đi, sau này ở trong thành phố chỗ cần tiêu tiền nhiều. Ví dụ như bọn bác, chưa vào thành ăn rau nhóm lửa đều hái trong ruộng, bây giờ toàn phải mua.”
Cố Mạnh Chiêu vội nói đã có, đều không thiếu gì cả, cha mẹ cũng khỏe.
Anh ta cười bảo: “Cũng may có nịt gối, bao tay còn cả áo khoác quân mà bác gái cho, mùa đông hai năm nay cha mẹ cháu sống rất thoải mái, không khó chịu chút nào.”
Trước đây chăn rách áo bông mỏng, rất khó chịu.
Hai năm trước cô út có áo khoác quân mới mà chính ủy Kim cho, bà Tiết đã tặng cho anh ta áo khoác quân cũ mà Tiết Minh Dực mang về, kêu anh ta năm mới đi thăm người thân cầm cho cha mẹ mình.
Cha Cố và mẹ Cố vẫn luôn biết ơn chiếc áo khoác quân ấm áp đó.
Bà Tiết lại than thở tại sao mua áo khoác cho Toa Toa: “Nó nhỏ người như vậy, quần áo mặc một hai năm là chật, giày da trước đây cũng mua phí hoài, bây giờ lại mua áo khoác, quá lãng phí rồi.”
Toa Toa không vui: “Bà nội, sao mua cho cháu lại là lãng phí? Cháu không mặc được thì để lại cho con gái cháu mặc.”
Bà Tiết: “Cháu đảm bảo chắc chắn có con gái sao? Lỡ như sinh con trai thì sao?”
Toa Toa: “Vậy cũng nuôi như con gái, cho nó mặc.”
Nghe một đứa trẻ nói lời người lớn, mọi người đều bật cười.
Toa Toa cảm thấy có gì hay mà cười? Không phải mọi người đều có con gái và con trai sao?
Bà nội có, mẹ có, đương nhiên cô bé cũng sẽ có!
Lâm Tô Diệp cầm áo khoác đẹp của Toa Toa lên, may mà mua lớn một chút, có thể mặc vài năm: “Con gái, bây giờ còn nóng, mùa đông lại mặc áo khoác sau nhé.”
Toa Toa lớn rồi, cái miệng biết nói chuyện, cũng biết nhìn việc, đối đáp lại bà nội: “Chân anh cháu cũng to, giày đi nửa năm đã chật, bà không ngừng làm mới cho cũng không sợ lãng phí, sao đến lượt cháu lại lãng phí? Bà cụ, bà trọng nam khinh nữ, bà làm thế là không đúng.”
Bà Tiết: “Là bà không đúng, bà xin lỗi, cháu là tiểu tổ tông, cháu nói là được.”
Bà ta chỉ tủ gỗ phía bắc: “Sau này cháu ngồi lên đó đi.”
Nói một lúc, bà Tiết kêu bọn họ ra ngoài đi dạo, còn bà ta chuẩn bị cơm trưa.
Lâm Tô Diệp giúp bà ta: “Hải Quân mang tới nhiều đồ ăn như vậy, chúng ta nấu thêm một món là được.”