Chương 641: Làm khách, khiêu khích 3
Bà Tiết còn đang tiếc con gà của mình, mới sáng đã bị cắt tiết mang đi hầm, chỉ là gà mái già ba năm phải hầm lâu một chút, vẫn chưa nhừ.
Bà ta lau nước mắt.
Lâm Tô Diệp: “Được rồi, đừng tiếc con gà của mẹ nữa, sau này lại mua vài con, bây giờ cũng không ai quản, mẹ nuôi thoải mái.”
Bà cụ ra ngoài tìm nhưng không mua được gà, chỉ có thể giết con cuối cùng của mình.
Bà Tiết: “Không phải tôi tiếc con gà, tôi là mừng cho trí thức Cố, cái này nói thế nào nhỉ? Khổ tận thái lai.”
Lâm Tô Diệp: “…”
Đây chính là học không vững, học lung tung còn không tự biết.
Lớp trưởng học tập nhỏ Toa Toa nhanh hơn cô: “Bà nội, là khổ lắm tất đến ngày sung sướng, khổ tận cam lai chứ.”
Bà Tiết: “Đi đi đi, đi chơi đi.”
Cô út bế Toa Toa, Đại Quân và Tiểu Lĩnh cộng thêm Lam Hải Quân, Vương Tiểu Lợi, một nhóm người dẫn Cố Mạnh Chiêu đi tham quan quân khu.
Mỗi khi gặp người quen Tiểu Lĩnh đều vui vẻ giới thiệu với người ta: “Đây chính là giáo viên của cháu và Đại Quân ở nông thôn.”
Vừa vặn trước mặt gặp Vu Tuệ Mẫn, Tiểu Lĩnh hưng phấn chào hỏi: “Cô Vu, đây chính là trí thức Cố em từng nói.”
Vu Tuệ Mẫn vừa cười vừa chào hỏi, khi nhìn thấy Cố Mạnh Chiêu cô ta chợt ngẩn người, sau đó lộ ra ánh mắt ngạc nhiên: “Cố Mạnh Chiêu?”
Cố Mạnh Chiêu nhìn cô ta cũng cảm thấy quen mặt, nghĩ một lúc mới cười đáp: “Bạn học Vu Tuệ Mẫn, đã vài năm không gặp, chào cô.”
Mấy đứa trẻ nhìn bọn họ với vẻ ngạc nhiên, hóa ra bọn họ biết nhau?
Trước đây Vu Tuệ Mẫn vẫn luôn nghe đám trẻ nói về trí thức Cố nhưng cũng không nghĩ nhiều, dù sao bọn trẻ cũng không nói tên là gì, hơn nữa người họ Cố trong tỉnh thành cũng không ít.
Cô ta và Cố Mạnh Chiêu cũng tính là người quen cũ.
Cố Mạnh Chiêu là hạng nhất cố định ở tiểu học và trung học gần đại học tỉnh, còn Vu Tuệ Mẫn lại là học sinh giỏi bên quân khu, có vài lần thi cử, thi đấu vòng tròn gặp nhau, Vu Tuệ Mẫn chỉ có thể ở thế hạ phong.
Có đợt cô ta còn đặc biệt không phục, cảm thấy Cố Mạnh Chiêu chắc chắn rất liều mạng học, sau này hỏi thăm mới biết anh ta đang theo cha mẹ học kiến thức đại học.
Lúc này cô ta mới bái phục.
Bản thân có ưu tú cỡ nào cũng chỉ là ưu tú trong những người bạn cùng tuổi thôi, còn Cố Mạnh Chiêu người ta lại vượt trước rất nhiều, đặc biệt từ nhỏ anh ta đã học vài môn ngoại ngữ rồi.
Sau này vận động bắt đầu, cha mẹ Cố Mạnh Chiêu về cơ sở rèn luyện, anh ta cũng về quê, Vu Tuệ Mẫn thì ở lại quân khu làm giáo viên tiểu học.
Bọn họ vốn chỉ gặp vài lần chứ bình thường cũng không thường gặp nhau, hiển nhiên cũng không liên lạc gì.
Mà Cố Mạnh Chiêu trí nhớ tốt, đối với người cùng nhận thưởng trong vài cuộc thi vẫn có chút ấn tượng.
Thấy bọn họ quen biết, cô út chủ động mời cô Vu đến nhà làm khách.
Vu Tuệ Mẫn vội vàng từ chối: “Tôi còn có việc, không tiện quấy rầy mọi người, ngày khác chúng ta lại gặp sau.”
Cô ta tạm biệt rời đi trước.
Hội trường lớn, rạp chiếu phim, thư viện… một đường đi qua, cô út còn lấy tiền mua nước Bắc Băng Dương cho bọn trẻ, nhìn đồng hồ: “Về nhà ăn cơm thôi.”
Khi gần đến cửa bọn họ gặp mấy người Mã Minh và Cát Phong, năm sáu đứa trẻ hư nói chuyện rôm rả.
Đại Quân hơi nhíu mày, cũng không biết Cát Phong trúng gió gì mà gần đây luôn thích xuất hiện ở gần nhà cậu bé.
Mã Minh đoán ý của Cát Phong, dẫn đầu gây khó dễ: “Người thân của đồ nhà quê đúng là đồ nhà quê, nhìn vết vá trên quần áo anh ta đi, oa, giày của anh ta cũng có vết vá luôn kìa, ha ha ha…”
Bọn họ thấy Cố Mạnh Chiêu đi giày vải, mặc quần áo vải bố, bên trên còn có vết vá giống như những người thân vào thành phố tống tiền, hiển nhiên cũng cho rằng anh ta là người thân ở nông thôn của nhà họ Tiết.
Tiểu Lĩnh: “Mã Minh, Cát Phong, các cậu đừng nhàn rỗi sinh nông nổi nữa, bọn tớ vẫn luôn không so đo với các cậu, ngược lại các cậu càng ngày càng lắm chuyện.”
Nói cậu bé cũng thôi đi, dù sao cậu bé cũng cảm thấy mình quê mùa thì đã sao, nhưng nói trí thức Cố lại không được.
Cậu bé đã vạch xong kế hoạch đợi trí thức Cố đi rồi, sẽ dẫn Lam Hải Quân và Vương Tiểu Lợi chặn đường đi học của Mã Minh và Cát Phong đánh mai phục, nhất định phải đánh cho hai cái túi vải này một trận!