Chương 642: Làm khách, khiêu khích 4
Cát Phong làm mặt quỷ: “Sao hả, bị giẫm đau chân rồi chứ gì?” Cậu ta đảo trắng mắt, thè lưỡi: “Lêu lêu lêu, đồ nhà quê, đồ nhà quê, trong nhà có người thân cũng là nhà quê.”
Đột nhiên cậu ta nghe thấy mấy người Mã Minh hô lên kinh hãi, vừa định quở trách bọn họ lại cảm thấy bị một bóng đen phủ tới.
Tròng mắt của cậu ta quay lại, trước mắt lại trắng xóa, sau đó bị một người xách lên, cùng bị xách lên còn có Mã Minh.
Cô út: “Mấy ngày nay hai đứa các cháu lén lén lút lút ở gần nhà tôi, tôi vẫn luôn nghi ngờ các cháu muốn nghiên cứu địa hình trộm đồ. Hôm nay lại ở đây nói nhăng nói cuội, Đại Quân, Tiểu Lĩnh, lấy xẻng ra đây!”
“Nói đùa, bọn cháu nói đùa thôi!” Mã Minh lớn tiếng giãy dụa.
Lam Hải Quân và Vương Tiểu Lợi đã vụt cái chạy về nhà khiêng xẻng sắt ra.
Cô út mỗi tay xách một đứa trẻ hư, bọn họ hoàn toàn không thể phản kháng, mấy đứa trẻ khác đều trừng to mắt há hốc mồm.
“Các… các người muốn làm gì? Giết, giết người là phạm pháp!”
“Các… các người biết ông cậu ấy là ai không?”
Cô út: “Tôi chưa bao giờ quan tâm ông nó là ai, chỉ quan tâm nó làm gì.”
Cống nước ngoài tường vốn là nơi đất mềm, Lam Hải Quân và Vương Tiểu Lợi lại góp sức, chưa đến một lúc đã đào được hai cái hố.
Đám trẻ hư kêu oai oái, khiến những người khác cũng chạy qua đây xem náo nhiệt.
Ôi, là hai đứa trẻ chó chê mèo ghét đó à?
Đáng kiếp, trừng trị bọn nó thích đáng đi, cho hai đứa nó cả ngày ở đại viện bắt nạt trẻ con mới tới!
Cố Mạnh Chiêu bế Toa Toa, có hơi dở khóc dở cười, anh ta đã biết Minh Xuân muốn làm gì, trẻ hư mắng người khác là đồ nhà quê, cô ấy chôn bọn họ vào đất biến thành ụ đất danh xứng với thực.
Anh ta cũng không khuyên mà còn vui vẻ xem náo nhiệt, trong ấn tượng của anh ta Minh Xuân chính là người làm liều như thế, cho dù làm công an bắt người xấu cũng chỉ quan tâm người đó có xấu hay không, cho dù cha của người đó là bí thư công xã hay là cán bộ gì đó ở ủy ban cách mạng huyện.
Mọi người cũng biết tính cách của cô ấy, ngược lại cũng không có cách nào với cô ấy, vì cô ấy công chính vô tư lại ngay thẳng quả quyết, người trong lòng tâm địa gian xảo thật sự sợ cô ấy không nương tay.
Cát Phong và Mã Minh bị giữ chặt, cả người mềm oặt nói không ra được câu hoàn chỉnh, chỉ có kêu ui da ui da, tròng mắt đảo quanh muốn cầu xin, lại muốn nhờ người đi tìm mẹ mình.
Một đứa trẻ hư cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh, chạy ra ngoài tìm người, mấy đứa khác không biết là vì thật sự chưa lấy lại bình tĩnh, còn muốn xem náo nhiệt, vậy mà lại đứng ở một bên nhìn.
Đào hố cũng đủ rồi, cô út mỗi tay một đứa nhét hai đứa trẻ hư vào, lại kêu đám trẻ khác lấp.
Trẻ hư suy cho cùng vẫn là trẻ con, khác với anh ba Tiết, cho nên cô út để lại chút vị trí cho bọn họ, chỉ chôn đến bụng để bọn họ có thể tự mình đào ra.
Chôn xong, Tiểu Lĩnh và mấy người Lam Hải Quân còn giậm cho chặt, rất vui khi thấy người gặp họa.
Mấy đứa trẻ hư lại hoàn toàn ngây người.
Người khác thấy ông nội của Cát Phong là thủ trưởng, tất cả đều sợ hãi, chỉ có đám người Tiết Viễn Chinh và Tiết Vân Lĩnh không những không sợ mà còn chôn hai người bọn họ xuống!
Cát Phong khóc: “Các… các người cứ đợi đó, đợi ông nội tôi về dạy dỗ các người.”
Đại Quân lạnh nhạt bảo: “Nói đùa với các cậu thôi, đừng không nói đùa được thế!”
Tiểu Lĩnh: “Đúng đó, trông cậu trồng xuống như ụ đất cũng buồn cười quá rồi, ha ha ha.”
Trong tay Toa Toa cầm sáo ống nhỏ mà Cố Mạnh Chiêu mua, lập tức theo thứ tự thổi một hơi tăng bầu không khí.
Cô út thì lại vỗ đầu Cát Phong: “Ông tổ cháu cũng không được đâu.”
Ánh mắt của cô sáng ngời sắc bén, không hề sợ hãi quyền thế chút nào.
Cát Phong bị cô ấy nhìn chằm chằm, trực tiếp ngây người.
Cậu ta chưa bao giờ gặp người phụ nữ nào như vậy hết!
Cô út: “Vốn cái miệng của các cháu không sạch sẽ, tôi phải nhét ít bùn vào miệng các cháu, nhưng nể mặt ông các cháu nên không nhét, cháu xem, cháu có người ông vẫn rất hữu dụng đấy.”
Nói xong cô ấy lại hỏi Mã Minh: “Cháu thì sao, có gì lấy ra được không? Ông nội hay là ông ngoại? Cha hay là mẹ? Nói ra nghe coi thử?”
Mã Minh gục đầu, khóc thút thít: “Không có…”
Ông nội bà nội cậu ta đều là nông dân, đã sớm qua đời.
Cha câu ta chỉ là một cán bộ nhỏ, ở trước mặt chiến sĩ bình thường cũng tính là một chức vụ, còn ở trước mặt vài cán bộ ở quân khu lại chẳng tính là gì cả.