Chương 643: Ai tới cứu bọn họ bây giờ
Mẹ cậu ta… vừa mới làm việc ở thư viện với mẹ của Tiết Viễn Chinh, tốt xấu gì cũng vào rồi, nhưng cũng không lợi hại gì cả.
Người cậu ta lôi ra được nhất chính là đứa bạn xấu Cát Phong này.
Hu hu, tuy rằng Cát Phong lôi ông nội cậu ta ra, nhưng thật ra chỉ để dọa người thôi.
Mấy hôm nay ông nội Cát Phong không ở quân khu tỉnh, ông ta đã ra ngoài tham gia huấn luyện đặc biệt chuẩn bị chiến đấu.
Hu hu, ai tới cứu bọn họ bây giờ?
Lâm Tô Diệp và bà Tiết đang ở nhà chuẩn bị cơm nước, nghe thấy ngoài tường có tiếng kêu gào gọi loạn, mới đầu còn tưởng là đám trẻ chơi đùa ầm ĩ, sau đó cảm thấy có chút chuyện rồi.
Cô đi ra ngoài xem thử, quành một cái đã nhìn thấy hai đứa trẻ hư bị chôn bên ngoài, cô nhận ra ngay: “Ế, đây không phải bạn học của các con sao? Sao thế này?”
Cô có ấn tượng về Cát Phong và Mã Minh, chính là hai người quanh quẩn ở đầu đường định đợi Đại Quân và Tiểu Lĩnh cùng đi học hôm đó.
Bọn trẻ cũng không để lộ vẻ ngang ngược trước mặt cô cho nên cô cũng không biết.
Cát Phong và Mã Minh nhìn thấy dì dịu dàng xinh đẹp lập tức cúi đầu.
Tiểu Lĩnh cười bảo: “Mẹ, mẹ nhìn bọn nó có giống hai ụ đất không?”
Lâm Tô Diệp khiển trách cậu bé: “Đứa trẻ nhà con, thế này là sao hả? Sao có thể làm thế với bạn học, mau đào lên ngay.”
Cô út cười bảo: “Chị dâu, em chôn đó, xem nó còn chửi người khác là đồ nhà quê nữa không?”
Cô út chôn à? Lâm Tô Diệp nở nụ cười, vậy không thành vấn đề.
Toa Toa ở trong lòng Cố Mạnh Chiêu, cô bé cười hì hì nói: “Mẹ, trồng hai ụ đất, có phải năm sau sẽ mọc ra bốn không?”
Tiểu Lĩnh: “Năm sau sẽ biến thành bộ xương khô.”
Toa Toa “óa” một tiếng, trừng to mắt nhìn.
Lâm Tô Diệp: “Đừng dọa em gái.”
Toa Toa lại rất hào hứng, học theo bộ dáng đầu lâu, va hai hàm răng sữa nhỏ vào nhau, phát ra tiếng vang trong trẻo, sau đó lại thổi sáo ống của mình, ì èo ì èo có không khí gấp đôi.
Đại Quân nói với Lâm Tô Diệp về tình hình của Cát Phong và Mã Minh.
Lâm Tô Diệp nghe thấy cậu ta tên là Cát Phong, lại nghe sự tích đứa trẻ hư này cũng đã biết chắc chắn là người nhà của Cát Chính Hùng.
Nếu không phải trong nhà có chút chỗ dựa thì trẻ con cũng không dám láo với người ngoài.
Nhìn đứa nhỏ Vương Tiểu Lợi nghiến răng nghiến lợi với Cát Phong là biết mâu thuẫn không nhỏ rồi.
Cô quay đầu nhìn Cát Phong: “Ông nội cháu là thủ trưởng, thật sự cũng ghê gớm đấy!”
Tim Cát Phong đập nhanh hơn, lập tức đắc ý, nhìn đi, mọi người đều như nhau cả thôi! Biết ông nội mình là lão chính ủy, cô chắc chắn sẽ vội vàng nịnh bợ, không những kêu người mau chóng đào mình ra, mà còn phải dẫn mình về nhà, nhận lỗi xin lỗi!
Cát Phong lộ ra vẻ mặt dương dương tự đắc.
Ai ngờ Lâm Tô Diệp lại bảo: “Lão thủ trưởng đã từng tới nhà chúng tôi, cũng từng tới thư viện thị sát, ông ấy làm người hiền hòa chính trực mà cháu trai lại hư thế này à? Cả ngày đuổi theo người ta hô đồ nhà quê, đây là kiểu giáo dục gì vậy? Tuyệt đối không phải gia giáo của lão thủ trưởng! Đứa trẻ hư nhà cháu ở bên ngoài làm hỏng danh tiếng của thủ trưởng, thực sự nên dạy dỗ.”
Cát Phong nhìn cô với vẻ ngạc nhiên, gì cơ? Cô có ý gì? Không đào cậu ta ra mà còn dạy dỗ cậu ta một trận?
Cô lớn lên đẹp thì ghê gớm lắm phỏng?
Lâm Tô Diệp không để ý đến cậu ta, mà nhìn mấy đứa trẻ hư đang xem náo nhiệt ở bên cạnh, dặn dò: “Các cháu đi nói với phụ huynh của hai đứa nó, cứ nói hai đứa nó ở bên ngoài bôi nhọ danh tiếng của thủ trưởng bị nữ công an nhà cô dạy dỗ, để hai bọn nó cảm nhận mùi vị làm ụ đất thế nào. Một lúc nữa sẽ thả bọn nó về. Nếu như phụ huynh không yên tâm thì cứ qua đây đào tụi nó về cũng được.”
Mấy ngày gần đây hai học sinh này liên tiếp xuất hiện gần nhà bọn họ, cô còn tưởng là trẻ con qua đường nên cũng không coi là chuyện gì to tát.
Bây giờ nghe Đại Quân nói, hai đứa nó ngay từ đầu đã đuổi theo Đại Quân, Tiểu Lĩnh và Toa Toa mắng là đồ quê mùa, hôm nay lại mắng trí thức Cố là nhà quê.
Thế này thật thiếu giáo dục!
Trẻ con nhà người khác láo cô không quan tâm, nhưng cháu láo ở nhà cũng được, đừng có láo ở trước mặt tôi!
Cho dù Cát Chính Hùng là thủ trưởng thì Lâm Tô Diệp cũng không sợ ông ta.