Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 685 - Chương 685. Cách An Ủi Khác Biệt 3

Chương 685. Cách an ủi khác biệt 3 Chương 685. Cách an ủi khác biệt 3

Chương 685: Cách an ủi khác biệt 3

Bà Tiết lại không so đo mấy chuyện này, cảm thấy cha Cố và mẹ Cố về nhà cũng không có ai, không bằng ở lại đây cùng đón lễ: “Chúng tôi không chú trọng mấy chuyện này đâu.”

Cha Cố và mẹ Cố càng không chú trọng hơn, người từng trải qua thăng trầm còn để ý mấy thứ vô hình này cũng chỉ tổ tự mình chịu tội, bây giờ đương nhiên thế nào thoải mái thì cứ như thế.

Nếu bà Tiết và Lâm Tô Diệp đã mời nhiệt tình lại không phải lời khách sáo, vậy hai người bọn họ đều vui vẻ ở lại.

Khi Cố Mạnh Chiêu còn ở nông thôn đã quen với ngày lễ ngày tết đều đến nhà họ Tiết, cho nên cũng không cảm thấy thế nào, ngược lại còn rất tự nhiên.

Hậu cần biết Tiết Minh Dực về nhà cũng qua tặng cái bánh trung thu, hoa quả, táo đỏ ăn.

Lâm Tô Diệp thấy Tiết Minh Dực và Tần Kiến Dân từ bên ngoài trở về, cảm thấy bầu không khí có hơi kỳ quái?

Cô hỏi: “Các anh đi đâu thế?”

Tiết Minh Dực nắm tay cô: “Nói chút chuyện.”

Cô thấy Tần Kiến Dân mặt ủ mày chau, hình như có chỗ nào đó đau, mới quan tâm hỏi: “Kiến Dân, anh không sao chứ?”

Tần Kiến Dân suýt chút nữa nhảy lên: “Chị dâu, anh rất khỏe, không sao.”

Anh ta và Lâm Tô Diệp, Tiểu Lĩnh xưng hô loạn xạ, mọi người cũng quen rồi.

Lâm Tô Diệp: “Các anh nói chuyện một lúc đi, lát dọn cơm rồi.”

Tối nay có gà Cung Bảo, gà nhỏ hầm nấm, còn có thịt kho tàu, cá hố, cá đù vàng chiên, rất phong phú.

Tiết Minh Dực biết mình qua đó sẽ cắt ngang hứng thú trò chuyện của bọn họ lại bị mẹ ruột chê, nên đi tới căn phòng khác nhìn mấy người Cố Mạnh Chiêu và Minh Xuân.

Bọn họ đang đánh bài.

Tiết Minh Dực chưa bao giờ giới hạn các con chơi, chỉ là không có phép cược tiền.

Đánh bài cũng có thể kích thích lòng thắng bại của bọn trẻ, khiến bọn họ động não nhiều hơn, học cách hợp tác, tư duy, cũng một trò chơi trí tuệ.

Trên mặt Tiểu Lĩnh và cô út dán đầy giấy, gần như không nhìn thấy da đâu.

Trên mặt Toa Toa cũng bị dán.

Mới đầu Đại Quân và Cố Mạnh Chiêu một tổ, thế này Tiểu Lĩnh và cô út còn có thể thắng được sao?

Sau đó Cố Mạnh Chiêu và cô út một tổ, Đại Quân và Tiểu Lĩnh một tổ, kết quả Đại Quân ngại Tiểu Lĩnh kéo chân!

Cô út người ta ít nhất còn nghe lời trí thức Cố, đứa trẻ hư nhà em lại không biết nghe lời anh trai sao?

Không thua mới lạ!

Sau đó bọn họ đánh lẻ, ai đánh phần người đó.

Tiểu Lĩnh thua nên chơi xấu, kéo cả Toa Toa vào chơi cùng. Chung quy Toa Toa vẫn còn nhỏ, vẫn chưa từng chơi bài bao giờ nên hiển nhiên sẽ thua.

Tiểu Lĩnh: “Đại ca, mau tới giúp con!”

Đại Quân: “Em có tìm ông cũng vô dụng!”

Bản thân Tần Kiến Dân vẫn có hơi mất hồn mất vía, anh ta nhìn Minh Xuân.

Minh Xuân lại cười với anh ta, gọi anh ta: “Anh Tần, cho anh chơi đấy, còn chơi nữa em sẽ thành xác ướp mất.”

Anh ta ngồi xuống bên cạnh Minh Xuân, chơi thay cô ấy.

Tiểu Lĩnh nhìn anh ta với vẻ oán trách: “Đại ca, cha không thương con.”

Tần Kiến Dân: “Em trai, bây giờ anh rất thương em.”

Cố Mạnh Chiêu liếc mắt nhìn anh ta: “Có phải vai của tham mưu Tần bị thương không?”

Tần Kiến Dân trừng mắt nhìn Tiết Minh Dực với vẻ oán thán, thật dã man! Đây còn là anh em là! Nếu như thật sự là tình địch, cậu còn có thể đánh gãy người đúng không?

Anh ta gật đầu: “Ừa, đau lắm.”

Minh Xuân thuận miệng nói: “Em xem giúp anh.” Cô ấy cầm rượu thuốc qua giúp Tần Kiến Dân bôi rượu thuốc.

Khi huấn luyện ở cục công an bọn họ đều bôi thuốc cho nhau, Tô Thành và Vương Bân bôi giúp cô ấy, cô ấy cũng giúp bọn họ bôi, nên cô ấy hoàn toàn không coi là chuyện to tát gì.

Ngón tay cầm bài của Cố Mạnh Chiêu chợt siết lại, nhìn về phía Tần Kiến Dân.

Tần Kiến Dân cũng nhìn anh ta, biết ngay là Cố Mạnh Chiêu ghen rồi.

Người này thú vị nhỉ, cậu ghen không dám nói với Minh Xuân, lại thể hiện với tôi làm gì?

Tôi đánh không lại lão Tiết nhưng tôi còn không đánh lại được cậu sao?

Tần Kiến Dân cười với Minh Xuân: “Minh Xuân, không cần đâu em, kêu trí thức Cố giúp xem giúp là được.”

Minh Xuân bối rối bảo: “Em chuyên nghiệp hơn trí thức Cố, công an bọn em đều được huấn luyện rồi.”

Cố Mạnh Chiêu lại rất tích cực chủ động: “Anh từng học cấp cứu, để anh.”

Anh ta cầm chai rượu thuốc từ trong tay Minh Xuân, cười với cô ấy: “Em đánh bài hộ anh đi.”

Tiểu Lĩnh: “Vậy thua rồi dán ai ạ?”

Cố Mạnh Chiêu: “Dán chú.”

Cô út vô cùng hào hứng ngồi chơi, thua rồi cũng không cần tự mình chịu phạt, vậy chơi cũng vui vẻ biết bao, khà khà.

Bình Luận (0)
Comment