Chương 686: Quá tàn bạo
Cố Mạnh Chiêu giúp Tần Kiến Dân cởi cúc áo, lột áo ra nhìn, vừa liếc mắt nhìn cái đã nhảy dựng, ra ngoài có một lúc mà anh ta và tham mưu Tiết đã đánh nhau sao?
Tần Kiến Dân lại nhìn Tiết Minh Dực với vẻ oán giận: “Lão Tiết!”
Quá tàn bạo!
Không làm người!
Cố Mạnh Chiêu bôi rượu thuốc giúp anh ta: “Sưng tím hơi nghiêm trọng, nhưng xương chắc hẳn không có vấn đề.”
Tần Kiến Dân: “Chắc chắn rồi, nếu như xương có vấn đề vậy có vấn đề thật.”
Nếu như Tiết Minh Dực đánh người không có tính toán, anh có thể tùy tiện ra tay được sao.
Cậu ta quật mình một cái chứ không phải muốn đánh gãy xương mình.
Nhưng đau thật.
Anh ta nhìn Lâm Tô Diệp và bà Tiết còn có cả mẹ Cố, hóa ra kiểu con gái mình thích là như vậy sao?
Anh ta lại nhìn Minh Xuân, ừm, đúng là anh trai nhìn em gái, càng nhìn càng luyến tiếc.
Cố Mạnh Chiêu cậu ta dựa vào cái gì, một không thể đánh nhau, hai không thể làm gì.
Nhưng anh trai chính chủ của người ta còn không phản đối, một người anh nuôi như anh ta hình như không có tư cách đó.
Anh ta nói với Minh Xuân: “Minh Xuân, sau này em cứ việc tìm anh đánh nhau, anh sẽ tiếp hết, chỉ cần anh còn có thể cử động, già đến tám mươi tuổi vẫn hầu được.”
Đây là lời hứa của anh trai với em gái.
Đôi mắt của cô út sáng ngời: “Bây giờ thì sao?”
Tiết Minh Dực đưa cánh tay qua: “Em nhìn xem, có tiện không?”
Hai anh em các em đều dã man như vậy.
Cô út lập tức bảo: “Kêu mẹ em tiêm lấy máu cho anh nhé.”
Loại tụ máu này, ở nông thôn có vài bà cụ học cách tiêm lấy máu với bác sĩ chân đất, nói là khỏi nhanh.
Toa Toa vừa nghe tiêm đã đứng bật dậy: “Để cháu!”
Kết quả đầu dán đầy giấy, chắn mất tầm nhìn khiến suýt chút nữa thì vấp ngã.
Tiết Minh Dực ở một bên đọc sách vội vàng vớt cô bé lên ôm.
Toa Toa: “Cha, cha thật tốt.”
Tần Kiến Dân lại ngưỡng mộ và ghen tỵ, ha ha… tôi cũng muốn có một đứa con gái như thế.
Lão Tiết!
Tiết Minh Dực bỏ qua ánh mắt năn nỉ của anh ta, không đưa Toa Toa cho anh ta mà bế cô bé đi vào nhà bếp giúp Lâm Tô Diệp.
Trong nhà bếp Lâm Tô Diệp và Trần Thục Anh đang bận rộn.
Trong nhà Trần Thục Anh không chú trọng nhiều như vậy, cho dù là tết Trung Thu vẫn vẫn mua cơm ở nhà ăn, trở về cùng lắm thêm cái bánh trung thu là xong, cô ta có thời gian rảnh mới tới giúp Lâm Tô Diệp nấu cơm.
Nấu cơm xong, hiển nhiên Trần Thục Anh không chịu ở lại ăn, cô ta cũng có gia đình mà.
Lâm Tô Diệp xẻ một ít đồ kêu cô ta mang về cho đám trẻ ăn.
Vì Tiết Minh Dực và Tần Kiến Dân đã về, cha Cố và mẹ Cố lại tới cửa làm khách cho nên cơm canh trong nhà vô cùng phong phú.
Đám trẻ ăn miệng dính đầy dầu.
Tiểu Lĩnh xoa bụng: “Không ổn, con sắp vỡ bụng rồi.”
Lâm Tô Diệp gõ nhẹ cái đũa vào tay cậu bé: “Tiết Vân Lĩnh, còn để mẹ nghe thấy con không nói chuyện tử tế nữa sẽ đánh con nát mông đấy!”
Sau khi tới quân khu có thể chơi với nhiều đứa trẻ hơn, Tiểu Lĩnh đã học không ít tật xấu của con cháu đại viện.
So sánh như vậy, Lâm Tô Diệp lại cảm thấy Đại Quân thật sự quá ngoan, kỷ luật lại yên tĩnh, thích đọc sách đánh cờ suy nghĩ, nói chuyện cũng có chừng mực lễ phép, tuyệt đối sẽ không khiến người tức giận.
Cô gắp một miếng đùi gà cho Đại Quân: “Đại Quân dẫn em trai em gái đi học, vất vả rồi.”
Đại Quân: “Con cảm ơn mẹ, mẹ chăm bọn con càng vất vả hơn.”
“Chậc chậc.” Tiểu Lĩnh nói với vẻ quái gở: “Mẫu từ tử hiếu, không có phần của con đúng không?”
Toa Toa lập tức gắp một miếng cá hố cho cậu bé: “Anh, mau chặn miệng lại, cẩn thận mông đau.”
Cha Cố và mẹ Cố nhìn mấy đứa trẻ, trong mắt vẫn luôn tỏa sáng, ra sức khen bà Tiết, ngưỡng mộ bà ta có phúc.
Bà Tiết cũng rất vui, còn nói với cha Cố và mẹ Cố một vài lời chỉ bọn họ hiểu mà Minh Xuân không hiểu: “Đợi tụi nó cũng sinh một đứa…”
Vì thế cha Cố, mẹ Cố, bà Tiết, ba con người ở trước mặt Minh Xuân và Cố Mạnh Chiêu, dùng “tụi nó” để ám chỉ hai người này, đã sắp xếp ổn thỏa toàn bộ vấn đề sau khi kết hôn như sinh con và giáo dục con cái.
Hai vợ chồng già vốn nói muốn đi sưu tầm dân ca nhưng lúc này đại sự chung thân của con trai càng quan trọng hơn, bọn họ tạm thời gác lại kế hoạch, giúp con trai cố hết sức giải quyết chuyện lớn cả đời.
Rượu qua ba chén, mọi người cũng đã ăn no.